← Ch.083 | Ch.085 → |
Chỉ trong thời gian ngắn, lưỡi đao sắc bén kia đã tới gần cổ họng hắn, cái lạnh lẽo của nó đã ngấm thẳng vào cốt tủy. Giờ khắc này, Mộ Thanh Thành tựa hồ ngửi được mùi vị của tử vong, cảm giác hoảng sợ liên quan đến mỗi một sợi dây thần kinh của hắn. Tiếng kêu thảm thiết khó có thể ức chế được đã chạy ra khỏi cổ họng:
- Cứu ta...
- Dừng tay!
Võ giả ở bên cạnh kia đến lúc này mới tỉnh táo lại từ hình ảnh Mộ Hàn chỉ một kích làm bị thương nặng Mộ Thanh Thành. Nay chỉ thấy một màn Mộ Hàn đang không chút do dự hươ đao chém về phía cổ của Mộ Thanh Thành thì lập tức kinh ngạc giận dữ lẫn lộn. Hắn vội vàng thét lớn dữ dội để lên tiếng, sau đó vọt tới nhanh như điện chớp, giống như một con sư tử đực điên cuồng.
Tuy nhiên mới chỉ lao ra được vài thước, thanh trường đao liền lập tức dừng lại ở trong hư không.
- Đừng lo lắng, ta chỉ là đùa giỡn với hắn một chút thôi.
Mộ Hàn liếc xéo sang võ giả kia, hắn cười híp mắt mà rung rung cổ tay. Thân đao khẽ run, đúng là liên tiếp vỗ ba cái trên khuôn mặt trắng bệch của Mộ Thanh Thành.
- Bộp bộp bộp!
Âm thanh vang dội nhẹ nhàng lan ra, khiến cho võ giả trong cơn nổi giận cũng dừng bước chân lại. Nhưng nó cũng đánh thức tỉnh lại Mộ Thanh Thành đang tuyệt vọng chờ chết. Đúng là hắn đang lả đi mà bắt đầu hớp hớp thở lấy thở để, nhìn thanh trường đao kia đang từ từ nhấc lên, một cơn cảm giác sống sót sau tai nạn bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân.
Liếc mắt nhìn võ giả cách Mộ Thanh Thành không xa, hắn thấy võ giả kia như trút được gánh nặng, thế nhưng trên mặt đã có hơi nóng bỏng.
Mộ Hàn vừa rồi tuy là vỗ vào hai gò má Mộ Thanh Thành, nhưng lại rõ ràng cũng là làm để cho hắn nhìn. Sư huynh Bách Khiếu Cảnh đã tiến vào viện Duệ Phong nhiều năm nay lại bị một tên đệ tử sư đệ đồng tộc mới được nhận thân phận của viện Duệ Phong làm nhục như vậy. Chuyện này nếu như lan truyền đi ra ngoài, há chẳng phải khiến cho ai cũng cười đến rụng răng?
Có điều cũng may Mộ Hàn này còn coi như có chừng mực, không có náo động gây ra tai nạn chết người!
Võ giả kia nhìn Mộ Hàn, hít một hơi thật dài, há miệng đang muốn nói chuyện. Lại chỉ thấy Mộ Hàn vẻ mặt ghê tởm nhảy ra thật xa về phía bên cạnh, miệng cả kinh kêu lên:
- A, thật là thối! Viện Duệ Phong không phải trọng địa của Mộ gia sao, không ngờ còn có người ở chỗ này tùy tiện đại tiểu tiện? Thật sự là đáng xấu hổ!
Võ giả có hơi sửng sốt, thế nhưng khuôn mặt của Mộ Thanh Thành kia trên mặt đất đã đột nhiên đỏ bừng lên, giống như hận không thể tìm cái lỗ để mà chui vào:
- Mộ Hàn, ngươi, ngươi... Khinh người quá đáng!
Trong cơn xấu hổ và giận dữ, Mộ Thanh Thành không hề gọi ba chữ "Mộ Tinh Hàn" này nữa, mà trực tiếp rống to cái tên chính gốc Mộ Hàn.
- Cái gì, vậy tên gia hỏa tùy ý đại tiểu tiện kia nói không chừng lại chính là ngươi?
Mộ Hàn lại tránh né vài bước, vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt mà nhìn Mộ Thanh Thành.
- Ta, ta...
Mộ Thanh Thành lại là phun ra một ngụm máu tươi, tiện đà đầu ngoẹo sang một bên, dường như lại tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy phản ứng của Mộ Thanh Thành, lại vừa nhìn đũng quần của hắn, võ giả kia rốt cục đã hiểu rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Mộ Thanh Thành lại đã bị một đao của Mộ Hàn khiến cho sợ đến không khống chế nổi. Hắn không khỏi nhíu mày, ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng sang Mộ Hàn mà trầm giọng quát:
- Tinh Hàn sư đệ, đều là đồng tộc, hãy một vừa hai phải!
- Vậy thì ngươi là ai?
Mộ Hàn chớp mắt, nhìn ra phía trước. Mặc dù kẻ vừa mới ra tay chính là Mộ Thanh Thành, thế nhưng hắn không buông lỏng đề phòng chút nào đối với võ giả này.
Mộ Thanh Thành kiêu ngạo ngút trời, thế nhưng Mộ Hàn lại cũng không có để ý gì nhiều đến hắn. Trái lại nam nhân trẻ tuổi cường tráng này đã cho Mộ Hàn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Thân thể khôi ngô vạm vỡ của hắn kia tựa như một quả núi lửa, tựa hồ tùy thời đều có khả năng điên cuồng mà bộc phát ra ngoài.
- Mộ Thiết Đường!
Võ giả kia rất dứt khoát nói ra tên mình. Đến lúc này, sự khinh thường sinh ra lúc ban đầu của hắn đối với Mộ Hàn đã sớm biến mất.
- Thì ra là Thiết Đường sư huynh.
Mộ Hàn mỉm cười, thu hồi chân khí đang ngưng tụ thành trường đao. Hắn chậm rãi hỏi
- Thử nghĩ xem hiện tại ta có khả năng rời khỏi viện Duệ Phong chứ?
- Cái... này...
Mộ Thiết Đường chau mày, bắt đầu có chút đau đầu.
Trước đây Mộ Thanh Thành nói báo danh muộn, chỉ có hai con đường có thể chọn. Hoặc buông tha thân phận đệ tử của viện Duệ Phong, hoặc đón nhận sự trừng phạt. Điều này kỳ thật chỉ là hắn thuận miệng mà nói. Còn những ai tụ tập ở viện Duệ Phong này thì đều là đệ tử tinh anh đích thực của Mộ gia, so sánh viện Tuyển Phong càng tự do hơn nhiều.
Báo danh muộn, viện chủ nhiều nhất chỉ là răn dạy vài câu, đồng thời không có trừng phạt gì.
Chỉ vì Mộ Thanh Thành đối với Mộ Hàn mới chỉ tu luyện mấy chục ngày liền đạt tới Đại Thông Cảnh đỉnh cao, đồng thời trong khảo nghiệm Tuyển Phong đã cướp lấy ngôi đầu thì cực kỳ khinh thường. Nhiều lần đã mở miệng nói sẽ dành cho Mộ Hàn một đòn phủ đầu, mà Mộ Thiết Đường cũng có chút tò mò đối với Mộ Hàn, cho nên vừa rồi cũng không hề ngăn cản Mộ Thanh Thành.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới Mộ Hàn liền đánh bại Mộ Thanh Thành dễ dàng như thế, hơn nữa đối với thân phận đệ tử của viện Duệ Phong thì không có chút lưu luyến nào. Nếu mà Mộ Hàn thật sự rời khỏi viện Duệ Phong thì tất cả mọi thứ phát sinh vừa rồi nhất định không thể giấu diếm nổi. Hắn và Mộ Thanh Thành chỉ sợ đều sẽ phải bị phạt thật nặng.
Thấy Mộ Thiết Đường ấp a ấp úng, Mộ Hàn cũng lười lại để ý tới thêm, mà trực tiếp liền bước ra phía ngoài.
Khe núi này chắc là dùng thủ đoạn nào đó để được hoàn toàn che lấp. Nếu như đi vào thì sương mù lượn lờ, không phân biệt được rõ phương hướng. Mà sau khi lại đi ra bên ngoài xa hơn rồi ngoái nhìn lại, thì cũng chỉ thấy đất trời rõ ràng, tất cả sương mù đều đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thậm chí còn có thể mơ hồ thấy Hắc Ma Cốc xa xa.
Coi như không có người dẫn đường thì Mộ Hàn cũng có thể thuận lợi đi ra khỏi núi rừng, quay trở lại thành Liệt Sơn.
- Chậm đã!
Nhìn thấy hành động của Mộ Hàn, Mộ Thiết Đường trong lòng căng thẳng, chỉ là dậm chân mấy cái là hắn đã đi tới phía sau Mộ Hàn. Bàn tay to như cái quạt hương bồ trực tiếp chụp vào bả vai Mộ Hàn. Trong lúc vội vàng, ở giữa lòng bàn tay đã thấy lượn lờ chân khí mạnh mẽ, kình đạo dấy lên ở trên hư không đang gào thét chói tai.
Nhận thấy được động tĩnh ở phía sau, Mộ Hàn không có chút xíu chần chờ liền xoay người mạnh mẽ. Cánh tay phải đồng thời như tia chớp vung mạnh về phía sau, còn nắm tay nghênh đón bàn tay cực kì to lớn kia
← Ch. 083 | Ch. 085 → |