← Ch.093 | Ch.095 → |
Giờ phút này, bên trong Tâm Cung vẫn là dòng nhiệt nóng bỏng đang bốc lên tràn ngập. Không gian vốn mù sương nay khắp nơi đều tràn ngập khí tức đỏ như lửa. Mộ Hàn vẫn còn khó có thể phân biệt thứ đã đi theo "Tử Tinh nguyên khí" vào trong người hắn là vật gì vậy. Chỉ là mơ hồ cảm giác nó cùng pháp lực tựa hồ có mối liên hệ cực kỳ mật thiết.
Mới chỉ gặp qua một lát, có lẽ uổng công vô ích. Mộ Hàn đành phải thôi, dời sự chú ý đến kinh mạch.
- Cái gì?
Bỗng dưng, trong lòng Mộ Hàn kinh ngạc mà bắt đầu hô nhỏ. Hắn đột nhiên phát hiện tầng ngăn cách kia giữa Tâm Cung của chính mình và hai mạch thiên địa thật giống như đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ba thứ Tâm Cung, kinh mạch, Ẩn Khiếu này lại nhè vào tình huống hắn hoàn toàn không có cảm giác để hoàn toàn nối liền thành một thể hoàn chỉnh hoàn mỹ.
- Ngọc Xu Cảnh?
Mộ Hàn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Theo bản năng hắn dùng Phân Tâm Nhị Dụng để điều động một chút chân khí trong Thiên mạch chảy về hướng Tâm Cung. Lần thử dò xét này, Mộ Hàn tiến hành cực kỳ dè dặt. Tình trạng hiện tại cũng không phải do hắn không cẩn thận, luồng khí tức nóng rực kia vẫn còn tàn phá bừa bãi, chỉ hơi có sơ suất liền có thể biến thành hậu quả cực lớn.
Nhưng ngay lập tức sau đó, một chút chân khí ít ỏi này lại thông suốt tiến vào Tâm Cung.
Giữa hai mạch Thiên Địa và Tâm Cung đã không còn có lớp chướng ngại nữa, hắn lại thật sự đột phá đến cấp Ngọc Xu Cảnh!
Một lượng lớn Tử Tinh nguyên khí cũng không thể phá tan kia lớp chướng ngại vật vô hình kia, ấy thế mà nó lại biến mất trong lúc bất tri bất giác? Hắn lại cảm ứng "Tử Hư Thần Cung" bên trong mi tâm một lần nữa. Để rồi nhận thấy khi so sánh với trước đây thì nó lại khuếch trương ra lần nữa, không sai biệt lắm là gấp đôi. Mộ Hàn mừng vui bất ngờ rất nhiều, đúng là hắn lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vậy rốt cuộc chính mình cuối cùng đã hấp thu cái gìtừ trong Tử Tinh Thạch?
Nỗi nghi ngờ mọc lan tràn trong lồng ngực Mộ Hàn, nhưng lại cũng có hơi hơi như trút được gánh nặng. Nếu mà đã tăng lên tới Ngọc Xu Cảnh thì có lẽ có khả năng giải quyết nhanh hơn khốn cảnh này của mình.
Theo ý niệm, pháp lực vẫn cuồn cuộn không ngừng tiến vào Kim Giác. Thế nhưng chân khí dồi dào ẩn chứa tại kinh mạch và trong Ẩn Khiếu cũng tức thì từ Thiên mạch tiến vào Tâm Cung, lại từ Địa mạch tiếp tục trào ra. Trong lúc vừa vào vừa ra này, dòng nhiệt nóng bỏng bị Tâm Cung hấp thu tụ lại, xu thế sôi sùng sục của chân khí từ từ yếu bớt.
Cũng phải một hồi rất lâu sau, chân khí trong cơ thể Mộ Hàn mới hồi phục sự yên tĩnh, không nhanh không chậm tuần hoàn quay vòng tại Tâm Cung và trong các kinh mạch, thân hình đang nóng bỏng vô cùng cuối cùng cũng dìu dịu đi rất nhiều. Có điều là dòng nhiệt nóng bỏng ngưng tụ ở bên trong Tâm Cung cũng là mãnh liệt đến cùng cực, thế nhưng hiện tại may là đã có thể đón nhận.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng nổ vang lên từ bên trong Kim Giác kích động ra, hai bản Đạo Văn Chính Phản rốt cục giao nhau, dung hợp chặt chẽ với nhau ở chung một chỗ. Trong khoảnh khắc âm thanh này vang lên, Kim Giác chấn động chợt bắt đầu trở nên kịch liệt. Ánh vàng rực rỡ hoa mắt như nước trong suốt chảy xuôi xuống.
- Thành!
Trong lòng Mộ Hàn vui vẻ, pháp lực bất chợt dừng lại, Kim Giác lại vẫn ánh lên rạng rỡ, chói mắt người ta, mơ hồ có khí tức lan tràn ra khiến tâm thần người khác phải sợ hãi run rẩy.
Bất chợt, Mộ Hàn lại phát hiện chiếc sừng Kim Giác mới rèn luyện xong này, cùng với tâm thần của mình có một tia liên lạc không sao hiểu nổi, cũng như món tiểu Chủy Thủ kia.
Trong quá trình rèn luyện, chiếc sừng Kim Giác này đã được dung hợp hòa tan với tâm thần của mình rồi sao?
Trong lòng Mộ Hàn khẽ nhúc nhích, Kim Giác phút chốc từ trong lòng bàn tay biến mất, lập tức rồi lại hiện ra bên trong Tâm Cung. Ánh vàng rực rỡ như vầng trăng khuyết kia dưới quầng sáng đỏ từ bốn phía chiếu rọi lại càng trở nên lóng lánh.
Chủy Thủ lại có thêm chiếc sừng Kim Giác này, như vậy số lượng Đạo Khí ở trong Tâm Cung đã đạt tới hai món.
Mộ Hàn cực kỳ mừng vui bất ngờ. Bởi vì Đạo Văn Sư cao phẩm giống như Mộ Thanh Long vậy mà đều chỉ có thể khống chế điều khiển một món Đạo Khí, mà chính mình dường như có thể khống chế điều khiển hai món...
- Cái gì, không đúng!
Thế nhưng ngay lập tức sau đó, Mộ Hàn liền cảm giác được sự khác thường. Chính mình lại không hề cảm ứng được sự tồn tại của Chủy Thủ, phảng phất nó đã hoàn toàn biến mất từ trong Tâm Cung.
Còn không chờ Mộ Hàn tìm hiểu rõ ràng nguyên do trong đó, hắn liền phát hiện cái loại cảm giác nóng bỏng này bên trong Tâm Cung đang nhanh chóng yếu bớt. Không được hai giây, khí tức đỏ như lửa ở bốn phía liền đã tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Bên trong Tâm Cung cũng khôi phục trạng thái sương mù trắng mịt mờ lúc trước, "Tử Hư Thần Cung" tức thời đã lại ẩn nấp.
Tuy nhiên điều khiến cho Mộ Hàn vô cùng kinh ngạc chính là, bên trong Tâm Cung của mình thì ngoại trừ Kim Giác ra, lại vẫn có một đạo Long Ảnh đỏ như lửa chiếm cứ. Pháp lực đậm đặc đã hội tụ chung quanh Hỏa Long này.
Giờ phút này, những pháp lực trung dung không có thuộc tính này đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Trong mọi thời khắc đều tản ra dòng nhiệt nóng bỏng nhàn nhạt, đạo Hỏa Long kia ở trung tâm pháp lực càng giống như ẩn chứa khí tức nóng bỏng khủng bố.
Ý nghĩ chỉ vừa hơi chuyển động, Mộ Hàn đã mơ hồ rõ ràng, cái nóng rực vừa rồi trong Tâm Cung rất có thể không hề biến mất, mà là toàn bộ đã ngưng tụ vào trong đạo Hỏa Long này.
Chỉ vừa mới hơi thử cảm ứng, Mộ Hàn liền bị bị dọa đến hoảng sợ. Nếu như dòng nhiệt nóng bỏng ở trong Hỏa Long mà hoàn toàn bộc phát ra ngoài, cả người hắn đều có thể sẽ bị hoàn toàn đốt thành tro bụi.
- Cái này rốt cuộc là...
Đầu óc Mộ Hàn bắt đầu nhanh chóng chuyển động với tốc độ trước nay chưa từng có.
- Diệu Long Chân Hỏa?
Chỉ sau một lúc lâu, đôi mắt Mộ Hàn mới đột nhiên trở nên yên tĩnh. Hắn bật thốt to lên với vẻ khó có thể tin nổi, mà sắc mặt lại bỗng nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy.
- Diệu Long Chân Hỏa... Lại là Diệu Long Chân Hỏa... Không trách được nhiệt độ cái nóng ở trong mỏ quặng này làm cho ngay cả cao thủ võ đạo đều khó có thể chịu được. Thì ra trước đây ở trong mỏ quặng này lại tích tụ sản sinh ra được vật như vậy.
Ngơ ngác ngồi xếp bằng một hồi lâu, Mộ Hàn mới phục hồi tinh thần lại, trên mặt tràn đầy nụ cười gượng một cách miễn cưỡng.
Đối với Đạo Văn Sư có được Hỏa pháp lực mà nói, "Diệu Long Chân Hỏa" này tuyệt đối là báu vật hiếm có trên đời ngàn năm khó gặp. Nếu như có thể hấp thu được nó, dung hợp pháp lực vào trong đó thì năng lực luyện chế Đạo Khí nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Khi đó cho dù là luyện chế Đạo Khí siêu phẩm, cũng không phải không có khả năng.
*****
Có điều là trong lịch sử Thái Huyền Thiên Vực, tuyệt đại đa số Đạo Văn Sư muốn hút vào người "Diệu Long Chân Hỏa" đều hóa thành tro bụi sau khi bị nướng chín ở trong cái nóng bỏng rẫy kia, đích thực là hài cốt không còn tồn tại. Huống hồ, coi như hấp thu thành công thì bản thân cuối cùng cũng khó tránh được kết quả bị "Diệu Long Chân Hỏa" thiêu chết.
Chính vì nguyên nhân như vậy, mặc dù là cường giả Đạo Cảnh cũng cực ít khi đi thử nghiệm hấp thu. Hơn nữa "Diệu Long Chân Hỏa" cực kỳ rất thưa thớt, hiện nay đã có rất ít người biết đến sự tồn tại của nó.
Mộ Hàn có thể lập tức nghĩ tới nó, đó cũng là công lao của Mộ Thanh Long.
Khi đó ở trong Đạo Tiên lâu, Mộ Thanh Long từng nói giỡn qua một lần. Rằng Mộ Hàn có pháp lực trung dung không có thuộc tính làm trụ cột, nếu như có thể hấp thu dung hợp Ngũ Hành linh khí cấp cao nhất, là có thể tích tụ sản sinh ra Ngũ Hành pháp lực. Nếu dùng đạo Ngũ Hành tương sinh tương khắc để luyện chế Đạo Khí, nói không chừng có thể trở thành Đạo Văn Sư lợi hại nhất ở trong Thái Huyền Thiên Vực.
Mộ Thanh Long chỉ là thuận miệng nói giỡn, mà Mộ Hàn cũng chưa từng có ý định ghi nhớ khắc sâu vào trong lòng. Dù sao Ngũ Hành linh khí cấp cao nhất là thứ ngàn năm khó gặp, nhưng không nghĩ rằng hôm nay lại có quỷ thần khiến xui mà dung hợp được "Diệu Long Chân Hỏa" vốn thuộc trong số Ngũ Hành linh khí cấp cao nhất.
Không trách được Chủy Thủ im bặt không thấy dấu vết, thì ra là đã bị "Diệu Long Chân Hỏa" này luyện hóa hấp thu."Tử Dương Long Tinh" trong Chủy Thủ mặc dù cũng là Hỏa Chúc tính, nhưng khi so sánh với "Diệu Long Chân Hỏa" thì cũng là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. Một khi đã gặp, tự nhiên là bị nuốt chửng hoàn toàn sạch sẽ.
Cũng may là có "Tử Hư Thần Cung" tồn tại. Nếu không, trong nháy mắt "Diệu Long Chân Hỏa" bị hút vào Tâm Cung thì Mộ Hàn liền sẽ hoàn toàn tan thành mây khói mà biến mất khỏi thế gian này.
- Cái này không phải báu vật trân bảo ngàn năm khó gặp, rõ ràng là tai họa ngàn năm khó gặp.
Mộ Hàn nở nụ cười miễn cưỡng, hắn có được pháp lực trung dung không có thuộc tính, nên đích xác có khả năng dung hợp bất cứ linh khí cấp cao nhất có thuộc tính gì. Thế nhưng một khi đã dung hợp được một loại, thì nhất định phải hấp thu bốn loại linh khí cấp cao nhất, rồi ngưng tụ thành Ngũ Hành tuần hoàn. Đến lúc này mới có thể bảo đảm cho bản thân Mộ Hàn được bình yên vô sự.
Cũng như "Diệu Long Chân Hỏa" này, sau khi pháp lực của Mộ Hàn dung hợp cùng với nó, thì nó sẽ càng không ngừng chủ động hấp thu các loại nhiệt lượng trong thiên địa. Nếu như trước khi thân thể Mộ Hàn đạt tới mức độ cao nhất có khả năng chịu đựng được mà hắn còn không thể dung hợp các loại linh khí cấp cao nhất khác để điều hoà, thì Mộ Hàn cũng sẽ bị đốt thành tro tẫn như thường.
Có điều là, nếu muốn sưu tầm được các loại linh khí cấp cao nhất khác thì nói dễ vậy sao. Huống chi là lại còn phải dung hợp đầy đủ năm chủng linh khí cấp cao nhất.
Điều duy nhất mà Mộ Hàn có thể tạm an ủi bản thân chính là "Tử Hư Thần Cung" có thể hấp thu lượng lớn dòng nhiệt nóng bỏng. Điều này có lẽ sẽ khiến cho thời gian gắng sức chống đỡ của Mộ Hàn sẽ kéo dài ra rất nhiều.
Bản thân tự an ủi một hồi, sắc mặt Mộ Hàn mới dễ nhìn hơn một chút. Hắn vừa cụp mắt nhìn xuống, khối Tử Tinh Thạch đặt trên đầu gối lại đã hóa thành phấn vụn. Hít một hơi thật dài, Mộ Hàn không nhịn được hơi lắc đầu. Vốn tưởng rằng bên trong Tử Tinh Thạch này là "Tử Dương Long Tinh". Đến cuối cùng không ngờ là "Diệu Long Chân Hỏa".
Ngay vào lúc dòng linh khí cấp cao nhất này bị chính mình hấp thu, dòng nhiệt nóng bỏng tràn ngập không gian trong mỏ quặng đã giảm bớt trên diện rộng. Nói vậy thì bắt đầu từ ngày mai, chỗ này sẽ biến thành thiên đường của đệ tử viện Duệ Phong. Về sau này chuyện đi đào quặng như vậy chỉ sợ cũng phải loại trừ khỏi danh mục các biện pháp trừng phạt.
Trong lúc thay đổi suy nghĩ, Mộ Hàn chợt bắn người dựng lên.
Chân khí trong cơ thể dồi dào mênh mông cuồn cuộn khiến cho toàn thân Mộ Hàn đều có cảm giác tràn ngập lực lượng cường đại. Việc hấp thu "Diệu Long Chân Hỏa", thành công luyện chế Lang Vương Kim Giác thành Đạo Khí trung phẩm, hai điều này cũng khiến cho tu vi bản thân tăng lên thành công đến Võ Cảnh Thất Trọng. Thế nhưng là phúc hay họa thì lại cũng khó có thể phân định được ra rõ ràng.
- Mộ Hàn...
Đột nhiên, một tiếng hô to từ bên ngoài liền dội vào trong mỏ quặng. Mộ Hàn theo bản năng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một vệt áo đỏ bay như tia chớp rồi xuất hiện ở bên ngoài cái hang động mà hắn đào, rõ ràng chính là Lục trưởng lão Mộ Phi Tiên.
Nhìn thấy Mộ Hàn ở bên trong hang động hoàn hảo không tổn hao gì, Mộ Phi Tiên đầu tiên là ngẩn người. Nhưng rồi lập tức cũng như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, bà ân cần hỏi:
- Mộ Hàn, ngươi không sao chớ?
- Phi Tiên trưởng lão, đệ tử không bị làm sao.
Thần sắc Mộ Hàn đã khôi phục lại, trong lòng mơ hồ đoán được nguyên nhân Mộ Phi Tiên đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Chắc là chính mình vào lúc vừa rồi dung hợp "Diệu Long Chân Hỏa" đã làm cho Mộ Thiết Đường khẩn cấp khiếp sợ, lo lắng cho mình đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lúc này mới chạy ra mỏ quặng tìm Mộ Phi Tiên cứu viện.
Quả nhiên, Mộ Hàn vừa dứt lời, Mộ Thiết Đường liền vội vã chạy đến bên ngoài hang động. Nhìn thấy Mộ Hàn bình yên vô sự, lập tức vẻ mặt hắn mừng vui bất ngờ. Sau đó lại nhìn thấy bên người Mộ Hàn đã không có bóng dáng khối Tử Tinh Thạch vương kia thì càng là yên lòng. Hắn cười ha hả nói:
- Tinh Hàn sư đệ, ngươi vừa rồi thật đúng là dọa ta sợ gần chết. Tinh Vân động này cũng là cổ quái, những dòng nhiệt nóng rực này làm như thế nào lại tất cả đều ùa vào trong động mới đào?
Đang khi nói chuyện, Mộ Thiết Đường lại từ góc độ mà Mộ Phi Tiên khó có thể phát hiện để đưa mắt ra hiệu cho Mộ Hàn một cái. Hắn cũng lặng lẽ chỉ ra rằng chính mình không hề để lộ ra câu chuyện về khối Tử Tinh Thạch kia.
Mộ Hàn ngầm hiểu, bèn phi thường phối hợp mà gật đầu:
- Đích xác kỳ quái, ta ở chỗ này hấp thu 'Tử Tinh nguyên khí', ngay cả đi ra ngoài đều không còn kịp nữa, thiếu chút nữa liền bị đốt chết.
- A?
Mộ Phi Tiên không có phát hiện Mộ Hàn và Mộ Thiết Đường trao đổi ánh mắt với nhau. Lúc này bà đã hoàn toàn bị sự thay đổi ở chỗ sâu trong mỏ quặng này thu hút sự chú ý. Mặc dù so sánh với bên ngoài thì nhiệt độ nơi này vẫn còn hơi cao, nhưng so với trước đây thì chỗ này cũng đã có thể dùng hai chữ "Mát mẻ" để hình dung.
Dòng nhiệt nóng bỏng ở trong mỏ quặng này lại đột nhiên giảm đi hơn phân nửa.
Vồn là Tinh Vân động này nóng đến quá đáng, tất cả trưởng lão bao gồm cả bà trong đó, thậm chí là tộc trưởng Mộ Thanh Sơn và Thái Thượng trưởng lão Mộ Huyền Thiên đều suy đoán nơi này che giấu không ít "Tử Dương Long Tinh". Nhưng mà qua nhiều năm như vậy, mà ngay cả một khối "Tử Dương Long Tinh" cũng không hề được khai quật ra.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |