← Ch.0389 | Ch.0391 → |
Khương Vô Úy cười nói:
- Sau trận chiến hôm nay để Ngọc Sơn lập uy, không chỉ rửa nhục cho Chu gia còn đánh ra uy phong cho Đoạn Tình Sơn ta, một hòn đá trúng hai chim.
Tân Bì nghe Khương Vô Kỵ và Khương Vô Úy, không tỏ ý kiến, lòng thầm thở dài. Tình huống không đơn giản như hai trưởng lão tưởng tượng. Lần này quyết đấu sinh tử, dù ai sống ai chết đều rắc rối to, kết quả là hoàng thất ra mặt giải quyết rắc rối. Tình huống tốt nhất là lưỡng bại câu thương, Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn bị thương nhưng không chết, Tân Bì ước gì thấy điều này.
Lãnh Hồng Lăng thẫn thờ suy nghĩ phiêu xa, không biết nàng đang nghĩ gì.
Mặc Địch chủ Mặc gia mở miệng nói:
- Sắp giữa trưa sao Lý Vân Tiêu còn chưa đến? Chẳng lẽ bỏ trốn?
Mặc Địch liếc hướng Chu Ngọc Sơn và Lãnh Hồng Lăng, ánh mắt đầy chua xót, ghen tỵ.
Trình Phong cũng khó chịu, hừ lạnh một tiếng:
- Trốn? Hừ, loại người gan to bằng trời như thế ngươi cảm thấy Lý Vân Tiêu sẽ trốn sao?
Mặc Địch nhíu mày nói:
- Cái này khó nói, lần trước Lý Vân Tiêu có nắm chắc rất lớn, lần này là cục diện chết chắc. Con kiến còn ham sống, huống chi Lý Vân Tiêu không phải kẻ ngốc.
Trình Phong phất tay áo, lạnh nhạt nói:
- Cái này không liên quan gì ngu hay khôn, Lý Vân Tiêu dám ước hẹn thì đương nhiên dám chiến.
Mặc Địch xì cười nói:
- Thiêu thân lao đầu vào lửa còn không chịu ngu? Dù là heo cũng biết tránh hại gần lợi, nên chạy trốn mới đúng.
Trình Phong định trả lời chợt trên bầu trời vang lên thanh âm lạnh lùng.
- Xin hỏi Mặc Địch đại nhân đi đâu tìm ra con heo thông minh giống như đại nhân đây?
- A! To gan!?
Mặc Địch giật mình, vội ngước đầu lên.
Trên bầu trời, Huyền Lôi Kinh Vân Hống đập sấm sét bay đến, lướt qua hư không. Mỗi bước Huyền Lôi Kinh Vân Hống đạp xuống sẽ có một tia chớp vàng tụ tập lại phát ra tiếng đì đùng, rất là huyễn lệ. Lý Vân Tiêu ngồi ngay ngắn trên tọa kỵ nhìn xuống dưới.
- Hắn đã đến!
Mọi người nheo mắt, giật mình nhìn. Trên con yêu thú oai phong lẫm lẫm, Lý Vân Tiêu tinh thần sáng láng, ngọc thụ lâm phong, hai mắt như sao lấp lóe, tựa thần tiên.
Chu Trường Phát bật dậy, mắt tóe lửa hét to:
- Tiểu súc sinh, ngươi đã đến!
Trên lôi đài, Chu Ngọc Sơn luôn nhắm mắt chợt mở ra, mặt vặn vẹo nanh tranh nhìn Lý Vân Tiêu như ngó con mồi. Đôi mắt Chu Ngọc Sơn độc ác muốn nuốt sống Lý Vân Tiêu.
- Tiểu súc sinh, ngày đó từ biệt không ngờ người dám đến khiêu khích Chu gia ta. Hôm nay ta muốn dùng máu của ngươi tẩy rửa sỉ nhục của Chu gia!
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên tính tình giống nhau, hy vọng chút nữa các ngươi còn có thể ngông cuồng như vậy.
Lý Vân Tiêu vuốt đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống, nó hiểu ý đạp tia chớp từng bước đáp xuống lôi đài, khí thế khuyếch tán chấn nhiếp toàn trường.
Chu Trường Phát biến sắc mặt nói:
- Yêu thú đỉnh Vũ Tông!
Chu Trường Phát tức giận quát:
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn con yêu thú này chiến đấu thay ngươi sao?
Mọi người ngây ngẩn. Hèn gì Lý Vân Tiêu dám đến đúng hẹn, ra là hắn có lá bài mạnh như vậy.
Yêu thú đỉnh Vũ Tông, dù Chu Ngọc Sơn biến thái mấy cũng không đỡ nổi một bàn tay.
Mọi người toát mồ hôi lạnh đầm đìa, đặc biệt những người cược Chu Ngọc Sơn thắng suýt xỉu.
Trên khán đài Vương Thần cười toe toét, tâm tình tốt đẹp:
- Ha ha ha ha ha ha! Thắng chắc! Ta biết ngay tiểu tử này có thủ đoạn!
Hai thanh niên ngồi cạnh Vương Thần liếc gã.
Cao thủ số một thế hệ trẻ Mặc gia, Mặc Tử Khiêm lạnh nhạt nói:
- A? Xem ra Vương Thần huynh đặt cược nhiều tiền Lý Vân Tiêu thắng?
Tuy Mặc Tử Khiêm cược Chu Ngọc Sơn thắng nhưng nếu Chu gia mất mặt hay Chu Ngọc Sơn bị phế bỏ thì gã vui lòng thua ít tiền đó. Cho nên Mặc Tử Khiêm lộ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Vương Thần cười toe toét:
- Không nhiều, khoảng năm trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch.
Mặc Tử Khiêm và Trình Hiểu Lam, đệ tử Trình gia rung động, giật nảy mình.
Năm trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch, nếu Vương Thần không có thân phận Thuật Luyện Sư thì không giao ra được. Vương Thần đặt hết tài sản lên người Lý Vân Tiêu, có vẻ gã rất xem trọng hắn.
Trình Hiểu Lam vẻ mặt hâm mộ, chân thành nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Chúc mừng Vương Thần mình, xác sâut đền tiền là một chia ba. Chậc chậc, chuyến này Vương Thần kiếm được một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch, chúng ta hâm mộ huynh chết!
Trình Hiểu Lam mặc dù là cao thủ số một trong thế hệ trẻ Trình gia nhưng trong gia tộc nhân tài lớp lớp, mấy đệ tử trẻ tuổi khác không thua kém gã quá xa, cạnh tranh rất kịch liệt. Tài nguyên trong gia tộc không cung câp thoải mái cho Trình Hiểu Lam.
Vương Thần tuy không phải cao thủ số một thế hệ trẻ Vương gia nhưng là Thuật Luyện Sư tam giai, bái vàom ôn hạ Dương Địch Thuật Luyện Sư thất giai hoàng giai, tương lai không thể đo lường.
Vốn có Chu Ngọc Sơn xếp chót, ai biết thực lực gã nhảy vọt lên trước nhất. Tính ra trong hàng cao thủ số một thế hệ trẻ tứ đại thế gia thì Trình Hiểu Lam thảm nhất.
Vương Thần tâm tình sung sướng cười hỏi:
- Ha ha ha, chắc Hiểu Lam huynh không phải đặt cược cho Chu Ngọc Sơn đi?
Trình Hiểu Lam lắc đầu, nói:
- Không, tuy thực lực của Chu Ngọc Sơn không tầm thường nhưng ta không hiểu rõ Lý Vân Tiêu, không tiện phán đoán suy luận nên ta không tham gia cá cược.
Vương Thần ngừng cười, khâm phục nói:
- Hiểu Lam huynh làm việc trầm ổn, khiến người khâm phục.
Vương Thần cười nói:
- Nghe đâu ai đó vay mượn lung tung gom được hơn hai trăm vạn nguyên thạch đặt cược vào Chu Ngọc Sơn, lần này vốn gốc không về.
Mặc Tử Khiêm bị đạp phải đuôi kích động nhảy cẫng lên, số tiền đó là toàn bộ tài sản của gã, sau này tu luyện không biết nên làm sao.
Mặc Tử Khiêm tức giận hầm hừ:
- Hơn hai trăm vạn đối với gia giống như mưa bụi, gia vung tiền vui vẻ. Nghe đồn thái tử điện hạ đặt cược ba trăm vạn mà vẫn rất bình tĩnh.
Mặc Tử Khiêm, Trình Hiểu Lam, Vương Thần len lén liếc nhìn, thấy bộ dáng Tân Như Ngọc rất bình tĩnh. Chỉ khi nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống thì mắt Tân Như Ngọc lóe tia sáng.
Tân Như Ngọc lẩm bẩm:
- Yêu thú lôi hệ... Yêu thú lôi hệ đỉnh ngũ giai... Nhạc Cửu Lâm, đây chẳng phải là yêu thú mà thúc thúc luôn vất vả tìm kiếm sao?
Bóng người dần hiện rõ sau lưng Tân Như Ngọc, Nhạc Cửu Lâm ẩn trong lớp áo đen chỉ thấy đôi mắt gã lấp lánh tia sáng cực kỳ kích động.
Dưới lôi đài nổ tung, nhiều người dặt cược Chu Ngọc Sơn thắng. Cho nên đám đông kích động, lòng đầy căm phẫn, hận không thể xông lên ra trận thay cho Chu Ngọc Sơn.
- Sao có thể như vậy? Còn kiếm yêu thú đánh giùm?
Nhưng cũng có nhiều người đặt cược Lý Vân Tiêu thì hò hét reo to:
- Tất thắng! Tất thắng!
Thoáng chốc tiếng kêu gào rung trời, người người hò reo. Hai phe Lý Vân Tiêu và Chu Ngọc Sơn suýt đánh nhau.
Đinh Linh Nhi híp mắt cười nói:
- Ta biết ngay tiểu tử này sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chuyến này Chu Ngọc Sơn ngạc nhiên tròn mắt đây. Chờ chút nữa nhìn xem Chu Ngọc Sơn bị yêu thú một chưởng đập chết.
← Ch. 0389 | Ch. 0391 → |