← Ch.0397 | Ch.0399 → |
- Tuổi còn nhỏ mà tàn nhẫn giết người, ta muốn dạy dỗ người thay trưởng bối của ngươi!
Khương Vô Kỵ là Vũ Tông nhị tinh, vừa ra tay ức chế chặt chẽ khí thế của Lý Vân Tiêu, chưởng phong không nương tình, sát ý thoáng hiện.
Đám người Tân Bì con ngươi co rút lộ vẻ tức giận. Khương Vô Kỵ công khai khiêu khích quy tắc quyết đấu, nhưng Tân Bì không mong Chu Ngọc Sơn chết đi. Vì vậy Tân Bì sắc mặt âm trầm mắt lạnh bàng quna.
- Dạy cái đầu ngươi! Lão bất tử, ngươi vô sỉ vậy? Nếu không cần mặt vậy quỳ xuống đi!
Mắt Lý Vân Tiêu lóe sát ý, chân phải định đạp bể đầu Chu Ngọc Sơn chợt rụt về, hai tay hắn hiện ra một chuỗi khoa đẩu văn tự màu vàng hình thành ký hiệu bao trùm Khương Vô Kỵ.
- Ngươi nói cái gì?!
Khương Vô Kỵ tức giận quát:
- Không biết trời cao đất rộng! Không biết tôn trọng tiền bối võ đạo! Hôm nay có giết ngươi cũng không oan!
Khương Vô Kỵ tăng sức mạnh chưởng phong, nhưng lòng lão bỗng run lên, hoảng sợ ngước đầu. Khương Vô Kỵ thấy tía sáng trong mắt Lý Vân Tiêu, lực lượng vô hình xộc vào não lão, tinh thần thất thủ.
Khương Vô Kỵ kinh hoàng:
- Nguy rồi, là công kích linh hồn!
Khi tinh thần thất thủ Khương Vô Kỵ cảm thấy hai đầu gối đau nhức, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ ức chế đè đôi chân mềm nhũn.
Bùm!
Khương Vô Kỵ quỳ xuống.
Đám người trừng muốn rớt tròng mắt:
- Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Thật sự quỳ?
- Chói mù mắt ta, cường giả Vũ Tông quỳ trước Lý Vân Tiêu? Không thể nào!
- Má ơi, lão tử thấy cảnh này có thật không? Vừa rồi có chuyện gì?
- Cái gì? Ta chỉ mới chớp mắt một cái mà sao xảy ra chuyện hoang đường như vậy?
Không chỉ bốn phía xôn xao, các gia tầng quý tộc trên khán đài cũng hoảng sợ đứng dậy, vẻ mặt giật mình, trong mắt tràn đầy khó tin, ngây ngẩn.
Đầu óc Khương Vô Kỵ ù đặc, lão xấu hổ và tức hộc máu:
- Phụt.
Khương Vô Kỵ tức giận quát:
- Qua to gan, dám khiến một cường giả Vũ Tông quỳ trước ngươi? Chết, chết, chết đi!
Khương Vô Kỵ rống ba chữ chết, khí thế tăng vọt đến đỉnh gần như nổ banh xác, mắt phun lửa.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh băng:
- Chết cái đsầu ngươi! Muốan đứng dậy? Ai cho phép? Quỳ tiếp đi!
Phù ấn vàng lượn lờ quanh hai tay Lý Vân Tiêu, ánh sáng vàng bắn ra từ trấn hắn hóa thành Giới Thần Bi khổng lồ đè xuống người Khương Vô Kỵ.
Giới Thần Bi tỏa ánh sáng vàng lấp lánh hợp nhất với thủ ấn của Lý Vân Tiêu, tác động một phương thiên địa ầm ầm đáp xuống.
Khương Vô Kỵ tức giận và xấu hổ muốn bùng nổ, mắt trợn to muốn đứng dậy. Khương Vô Kỵ chợt cảm nhận lực lượng cường đại không gì sánh bằng đè xuống, cảm giác như có mấy ngọn núi đè người lão.
Rầm bịch!
Khương Vô Kỵ lại quỳ xuống.
- Nhãi con! Ngươi không chết tử tế được!
Đôi mắt Khương Vô Kỵ đỏ ngầu đầy tơ máu, lão tức giận tụ tập chân khí toàn thân vào đôi tay muốn đánh tan Giới Thần Bi đè trên người. Với sức mạnh Vũ Tông của lão, dù đối phương nghịch thiên đến mấy chỉ có đường chết.
Khương Vô Kỵ liên tục đánh mấy cú đấm, trong lục hợp sức mạnh chấn động sắp phá vỡm ọi ức chế.
Cái gọi là lục hợp chi cảnh tức lĩnh ngộ lực lượng hoan vũ lục hợp, rình ngó chút pháp tắc thiên địa, đủ dựa thế sử dụng, ngự không mà đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quyền phong tung ra, trong phút chốc trên lôi đài kình khí tứ giăng. Người xung quanh sợ hãi thụt lùi sợ bị hại cá trong chậu.
- Cái gì?
Các cao thủ trên khán đài phát hiện có điều lạ. Mặc kệh Khương Vô Kỵ oanh kích cỡ nào thì quyền phong không thể phá mở một phương không gian do Giới Thần Bi trấn.
Giới Thần Bi ầm ầm giáng xuống không bị ngăn cản chút nào.
Khương Vô Kỵ thầm giật mình, hơi thở chết chóc lan tràn trong lòng lão. Khương Vô Kỵ khó tin nhìn phương thần khí giáng xuống, đôi mắt ngơ ngác và tuyệt vọng.
Lão đường đường là Vũ Tông nhưng không chịu nổi một kích?
Cùng tuyệt vọng còn có Chu Ngọc Sơn. Khương Vô Kỵ quỳ ngay bên cạnh Chu Ngọc Sơn, Giới Thần Bi bao phủ một phương không gian.
Chu Ngọc Sơn không né thoát được, gã kinh hoàng gào thét:
- Đừng, đừng giết ta! Ta không muốn chết! Đừng giết ta!
Rầm!
Giới Thần Bi đè xuống, mặt đất rung rinh, ánh sáng bắn rá bốn phía. Các cữ trúc trắc khó hiểu chuyển động trên Giới Thần Bi, chợt lóe rồi tắt.
Khương Vô Úy chấn động tinh thần, mắt đỏ ngầu kinh hoàng hét thất thanh:
- Không, đại ca!
- Ngọc Sơn!
Chu Dương Tiêu phát cuồng, khóc ròng rã. Người Chu Trường Phát run lẩy bẩy, bỗng chốc già nua.
- A!
Toàn trường hút ngụm khí lạnh, kinh hoàng đến người lạnh lẽo.
Khương Vô Kỵ và Chu Ngọc Sơn bị trấn áp tuyệt đối không sống nổi.
Đường đường là cường giả Vũ Tông một thế hệ, chết thế này thật oan.
- A! Đại ca!
Tiếng gào thê lương của Khương Vô Úy đanh thức mọi người, tập thể nhìn hướng thiếu niên hờh ững đứng giữa lôi đài, trán thoát mồ hôi lạnh.
Tân Như Ngọc lòng lạnh lẽo, lúc trước gã còn chiến ý ngút trời muốn so cao thấp, giờ Lý Vân Tiêu giơ tay một cái trấn chết Vũ Tông. Cái này...
Lãnh Hồng Lăng ngơ ngác nhìn, đầu óc trống rỗng. Lãnh Hồng Lăng có biết chút ít thực lực của Lý Vân Tiêu, mấy tháng trước trong Thiên Thủy quốc tuy đối phương mới có tu vi Đại Võ Sư nhưng hắn biểu hiện ra sức chiến đấu đã đến đẳng cấp Vũ Quân. Hiện tại Lý Vân Tiêu là Vũ Quân, hắn phất tay giết Vũ Tông, qua đảo điên thường thức.
Không chỉ bọn họ, tất cả cao thủ trên khán đài, cường giả các đại môn phái, đại thế lực núp trong đám đông, nhóm người Đinh Linh Nhi đều dụi mắt, nhéo mình, vỗ đầu, muốn tỉnh khỏi cảnh tượng như mơ này.
Khương Vô Úy nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu:
- Ngươi... Ngươi dám giết đại ca của ta? Ngươi dám giết người của Đoạn Tình Sơn ta? Ngươi... Ngươi đáng chết!
Khương Vô Úy bất chấp quy tắc, gã xông lên, tức giận quát:
- Chu lão quỷ, tôn tử của ngươi chết thảm, ngươi định thờ ơ sao?
Vẻ mặt Chu Trường Phát đầy đau thương, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chu Dương Tiêu trừng muốn nứt khóe mắt, không nín được hóa thành luồng sáng cùng Khương Vô Úy lao hướng Lý Vân Tiêu. Chu Dương Tiêu là chủ Chu gia, hôm nay Chu Ngọc Sơn thua trận chết, danh vọng và tương lai của Chu gia rớt xuống đáy cốc. Chu Dương Tiêu bất chấp quy định danh tiếng gì nữa, gã phát cuồng xông lên, gã chỉ muốn xé rách Lý Vân Tiêu.
- Hừ! Giết thì sao? Không khác gì giết hai con chó!
Lý Vân Tiêu vỗ tay một cái thu Giới Thần Bi vào trán, lôi đài hiện ra cái lỗ to sâu không thấy đáy. Nơi đó không còn bóng dáng Khương Vô Kỵ đâu, chắc đã chẳng chừa mẫu xuương, thành đống bùn nhão.
- Chết tiệt! Trảm tình bá chưởng!
Khương Vô Úy bàn tay như đao cắt đứt hư không chém mạnh vào cơ thể Lý Vân Tiêu.
Chu Dương Tiêu cũng năm ngón tay như móc sắt tựa vuốt ưng giáng xuống:
- Chiến lang thần trảo!
Lý Vân Tiêu giết được Khương Vô Kỵ vì đánh bất ngờ, giờ hai cao thủ Vũ Tông hợp tác, hắn không có sức chiến đấu.
Trán Lý Vân Tiêu lóe ánh sáng, một luồng lửa sanh hiện ra trước mắt, chậm rãi biến to, khuyếch trương bảo vệ hắn.
Các cao thủ trên khán đài con ngươi co rút:
- Thanh Liên Địa Hỏa!
Loại thiên địa kỳ hỏa này thuộc về Huỳnh Dương Hỏa, sau này vị Vũ Hoàng bí ẩn của Viêm Vũ thành thu lấy.
← Ch. 0397 | Ch. 0399 → |