← Ch.0505 | Ch.0507 → |
Ti!
Dễ dàng bóp nát trọng bảo Huyết Thần Cung, mấy người còn lại biến sắc.
- Kim Tiền Lạc Địa!
- Thất Diệu Huyền Ngọc Xích!
- A Duỗi Thần Chưởng!
Sắc mặt Tiền Vô Địch ba người tái nhợt, vội vàng vận dụng bảo vật, ba đạo quang mang xẹt qua bầu trời, uy thế kinh người.
Đại thủ trảo một cái, vậy mà trực tiếp trảo qua kiện huyền khí vào trong tay. Năm ngón tay khép lại và mấy món huyền khí bị bóp nát.
Ba người đều sử dụng thất giai huyền khí, vậy mà dễ dàng hủy diệt như thế!
Cảnh Thu sợ tới mức "Oa" quỳ xuống đất, khóc lớn cầu xin tha thứ.
- Giới Thần Bi, trấn cho ta!
Đột nhiên có giọng nói trầm ổn vang lên, kim quang lưu chuyển trên người Lý Vân Tiêu, khoa đẩu văn màu vàng của Đại Giới Thần Quyết bay ra, thần dịch lực trong đan điền của hắn lại vận chuyển, Giới Thần Bi lập tức phá thể mà ra, hóa thành một tòa núi nhỏ chụp thẳng vào hắc ma ảnh.
- Thần dịch lực?
Sắc mặt Đế Già đại biến, từ khi thoát khốn tới bây giờ, lần thứ nhất hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, hoảng sợ thất thanh nói:
- Ngươi... , ngươi tại sao có thể có thần dịch lực?
Oanh!
Giới Thần Bi rơi xuống.
Đế Già kinh hãi liên tục, vội vàng thu tay về, tay phải đấm thẳng vào Giới Thần.
Oanh!
Hai lực lượng va chạm vào nhau, chấn động sinh ra áp lực to lớn, không trung sinh ra hai màu sắc khác nhau, một vàng một đen, không phân trên dưới. Nhưng hắc khí dần dần chiếm thượng phong, Giới Thần Bi bị đánh lui.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, thần dịch lực của hắn chỉ có một chút, một chiêu này đã hao phí sạch thần dịch lực, cần thời gian lâu dài mới có thể khôi phục, căn bản không có khả năng ủng hộ hắn lâu dài. Còn ma khí của đối phương hắn có cảm giác như vô cùng vô tận..
- Ngươi chỉ có tu vị Vũ Vương trong người thậm chí có thần dịch lực! Đỉnh lô này ta chắc chấn phải đạt được.
Đế Già cắn răng nói ra, hiển nhiên là đối phó Giới Thần Bi có thần dịch lực cũng cố hết sức.
- Chư vị, ủng hộ ta thời gian nửa nén hương, ta có bí pháp hạng nhất đủ để trấn áp ma đầu này!
Sắc mặt Từ Thanh tái nhợt nói:
- Nhưng cần thời gian nửa nén hương chuẩn bị.
- Nửa nén hương? Tốt!
Tiền Vô Địch cắn răng gật gật đầu, tuy hắn không biết Từ Thanh còn có thủ đoạn gì nữa, nhưng mà chí ít có một đường sinh cơ, hiện tại tình huống trong tràng cũng chỉ còn Lý Vân Tiêu tiếp được một hai, những người khác căn bản không thể địch nổi một chiêu.
Hắn cẩn thận móc hộp ngọc ra phóng trên mặt đất, bên trong có một khối ngọc phù, phía trên kim quang chớp động, dường như vô cùng linh khí.
- Cổ linh phù?
Tào Á Tinh nheo mắt, giật mình nói:
- Năng lượng chấn động thật cao cấp, đây là cổ linh phù cấp mấy?
Tiền Vô Địch mang theo thần sức cực kỳ không muốn, cuối cùng nhất vẫn cắn môi, nói:
- Bát giai cổ linh phù, chờ ta kích phát ra có thể kích phát một kích của Vũ Tôn!
Ti! Bát giai!
Tào Á Tinh đã giật mình, cổ linh phù cả Thiên Vũ Đại Lục chỉ có Phù Văn Tông mới biết chế tác. Như loại tồn tại đạt tới bát giai tuyệt đối là vật báu vô giá. Cũng chỉ có bảy đại thương hội tài lực thông thiên mới có khả năng cất chứa.
- Mẹ kiếp, ta không tin ma đầu kia có thể ngăn cản một kích của cổ linh phù.
Tiền Vô Địch nhẹ nhàng điểm ngón tay xuống, cổ linh phù lập tức bắn ra hào quang cường đại, hiện ra các loại sắc thái, dần dần ngưng tụ trong hộp ngọc, hư ảnh một chưởng dần dần hình thành.
Lúc này sắc mặt Từ Thanh trắng bệch, hai tay tạo thành một thứ kỳ quái, giơ tay lên trời, nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Lý Vân Tiêu giờ phút này toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, sau khi thần dịch lực không còn, chân khí trong cơ thể nhanh chóng tiến vào trong Giới Thần Bi, muốn tiếp tục ngăn cản ma khí, lại phát hiện tốn công vô ích, một quyền của đối phương chấn bay Giới Thần Bi.
Oanh!
Không hề lo lắng, quyền ảnh màu đen đánh thẳng lên người của hắn, thân thể "Phanh!" bay đi, bắn vào vách tường nội điện, nửa người trên khảm vào trong đá, một ngươi trên trên cao.
Phanh!
Giới Thần Bi cũng bị đánh bay, trực tiếp nện lên bên cạnh Lý Vân Tiêu, cũng trực tiếp khảm lên vách tường.
Trong lúc này nội điện chẳng biết do tài liệu nào tạo thành, thật không ngờ rất chắc chắn!
Ti!
Tất cả mọi người trơn mắt há hốc mồm, trong lòng bọn họ vẫn có át chủ bài, nhưng mà muốn đánh chết Lý Vân Tiêu cần một quyền sao sao?
Tuy không ít người hy vọng hắn chết đi, nhưng đã tới thời khắc này, mọi người vẫn còn có chút khó có thể tiếp nhận. Càng làm cho bọn họ khó tiếp nhận là, Đế Già này lại cường đại như thê, Lý Vân Tiêu chết, kế tiếp sẽ là ai?
La Thanh Vân vẫn khảm lên vách tường, toàn thân đầy máu tươi, trong lúc đó ho khan kịch liệt, hắn vận chuyển chân khí trong cơ thể, hai cánh tay chộp vào vách tường, vỗ môt cái thân thể bắn ra, hắn giẫm vào hư không, từng bước một đi về phía Đế Già.
- Súc sinh! Lại đánh bại chúng ta xong rồi chết, sỉ nhục hôm nay ta biết tìm ai báo?
Trong mắt La Thanh Vân dần dần đỏ bừng, khí thế trên người tăng lên liên tục, không ngừng yêu hóa, thân thể trở nên to lớn.
Cọ!
Tay không một trảo, cầm lấy Hoang Thần Minh Nguyệt Thương trên mặt đất, cây thương kêu vang, linh tính mười phần trở lại trong tay hắn, dường như rất kích động.
Đế Già nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Xảy ra chuyện gì? Cây thương này dường như nhận hắn làm chủ?
Hắn lãnh đạm nói:
- Mặc kệ, nếu ta muốn đỉnh lô chết, như vậy ngươi cứ làm đỉnh lô của ta đi. Chân long huyết mạch, tuy mỏng manh không tưởng nổi, nhưng mà vẫn tạm được, có thể tạm thời sử dụng.
- Dùng con em ngươi!
La Thanh Vân hét lớn một tiếng, một đạo rồng ngâm như từ viễn cổ vang lên, sau lưng hắn có hư ảnh chân long xuất hiện, Hoang Thần Minh Nguyệt Thương bộc phát khí vận cường đại, dường như dung hợp làm một với thân thể của hắn, hắn rót toàn bộ lực lượng vào trong đó!
- Liên hoa lưu chuyển, Kích Xạ Thiên Hạ!
Lúc này không còn thương ảnh bắn ra, cũng không có hào quang vượt sức tưởng tượng, chỉ một thương bình thường đẩy vào cổ họng Đế Già.
Thời gian như dừng lại, một thương này rất chậm chạp, nhưng lại cho người ta cảm giác hủy thiên diệt địa.
Trong mắt Đế Già vẫn không hề bận tâm, hắn giơ tay phải lên điểm một cái, nói khẽ:
- Vô dụng, ngươi cũng là bất thế thiên tài, nhưng đáng tiếc còn chưa lớn lên ah. Qua bao nhiêu năm tháng? Trong Thiên vũ Giới lại làm cho ta nhìn thấy cường giả tỏa ra chiến ý vô tận a.
Phanh!
ma ảnh điểm ngón tay lên mũi thương Hoang Thần Minh Nguyệt Thương, rốt cuộc thương thế quá nặng nê La Thanh Vân không thể duy trì quá lâu.
- Giận, giận a!
La Thanh Vân hét lớn một tiếng, dùng hết toàn lực đâm ra một kích, quát ầm lên:
- Ta không phục! Lão tử không phục ah! Con mẹ nó ngươi tính toán cái gì đó, đi chết đi!
- Chân long chi khí, bạo!
Trên thương truyền ra tiếng nổ tung, long khí cường đại bắn ra ngoài, tản mát khí tức khủng bố, vậy mà làm ma khí không ngừng rút lui.
Rốt cuộc thần sắc Đế Già khẽ biến, hắn nhẹ nhàng thu tay ra sau, thu hồi ngón tay, lăng không mà đứng.
Mũi thương La Thanh Vân tỏa ra hào quang vạn trượng, chân long chi khí bị làm hắn nổ tung!
← Ch. 0505 | Ch. 0507 → |