← Ch.1026 | Ch.1028 → |
Hắn đi lầ này thu hoạch thật lớn, không chỉ do thám ra tình huống yêu tộc, còn đạt được nhiều tinh nguyên Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, đầy đủ hắn tu luyện Hóa Lôi Quyết, cũng châm ngòi cho Đường Tâm đối kháng Đường Kiếp, dùng chuyện này kiềm chế đại yêu.
Đường Tâm cùng Tiền Vô Địch cũng thu hoạch quá nhiều, biết được nhiều bí ẩn như thế, nhưng hai người có tâm tình rất khác với Lý Vân Tiêu..
- Đã như vầy, Đường Tâm cung kính nhị vị!
Nhìn qua Lý Vân Tiêu cùng Tiền Vô Địch rời đi, sắc mặt Đường Tâm cũng càng ngày càng khó coi, hắn đột nhiên hỏi:
- Ẩn Long, Lý Vân Tiêu nói ngươi tin được mấy phần.
Ẩn Long hỏi ngược lại, hơi cổ quái nói:
- Công tử hy vọng ta tin vài phần?
Đường Tâm cười, khó có được cười cười, nói:
- Tín vài phần cũng không có vấn đề gì, Lý Vân Tiêu nói đúng, Thánh Vực tuyệt đối không nhìn đại yêu lăn lộn với Tứ Cực Môn h, Ẩn Long tiên sinhan tâm đi.
- Ân, việc này ta sẽ báo lên. Sau đó ngươi mang tin tức truyền vào Thánh Vực, sẽ có người tương trợ chứng thực tin tức. Đến lúc đó trực tiếp làm cho người Thánh Vực đi đối phó Đường Kiếp, chúng ta bớt được việc.
Ẩn Long bắn ra tinh quang chói mắt, nói:
- Công tử cảm thấy Lý Vân Tiêu người này thế nào?
Thân hình Đường Tâm chấn động, trên mặt lộ vẻ vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Lợi hại, phi thường lợi hại thực không biết Thiên Võ Giới từ đâu tìm ra nhân vật số má như thế, cho dù là tâm trí hay thực lực, ta cảm giác cho dù là tứ tú của bắc vực cũng không địch nổi.
- Ân, ngày đó nhìn hắn đấu với Lương Ngọc Y, quả nhiên là khiến ta mở rộng tầm mắt. Mặc dù cuối cùng hắn thi triển thuấn di né tránh, ta cũng dám khẳng định hắn nhất định không dùng toàn lực. Trong Thương minh chỉ sợ cũng chỉ có Lệ Phi Vũ cùng Đường Kiếp mới có hi vọng ngăn cản hắn.
- Ah? Ẩn Long tiên sinh coi được Đường Kiếp sao?
Trên mặt Đường Tâm không vui, nhưng vẫn là không đếm xỉa tới nói:
- Nhưng mà cũng may mục đích của Lý Vân Tiêu nhất trí với chúng ta. Mặc dù không biết hắn vì sao phải đối phó Đường Kiếp và đám yêu tộc kia, nhưng ta nhìn ra được thù hận hai phía không nhỏ. Lý Vân Tiêu chỉ đang lợi dụng chúng ta mà thôi, nhưng ta làm sao không phải đang lợi dụng hắn chứ?
Ẩn Long cười nói:
- Ha ha, công tử không nên tức giận. Ta vừa gặp Đường Kiếp lúc nãy, trên người mờ mờ ảo ảo toát ra một khí tức ta không thể dò xét. Mà đám yêu tộc kia biến hóa rất lớn, phụ thân ngươi có suy nghĩ không nhỏ với đám yêu thú. Ngươi không sợ ngươi phá hư đại sự của phụ thân ngươi sao?
- Hừ, đã hắn toàn lực ủng hộ Đường Kiếp, vậy chứng tỏ hắn vứt bỏ sinh tử của ta. Đã như vầy, hắn đã không còn là phụ thân của ta nữa.
Đường Tâm thần sắc kiên định.
Lý Vân Tiêu rời khỏi Tứ Cực Môn thì trời tảng sáng, một người độc hành trên con đường lớn.
Sương sớm màu ngà sửa bao phủ thành trì, khiến tia sáng ban mai không chiếu xuống được, giống như tiên cảnh mờ ảo.
Đột nhiên có lam sắc quang mang tập kích tới, vô thanh vô tức, giống như trống rỗng xuất hiện, nếu không phải ánh sáng màu lam chớp động thì không thể phát hiện ra.
- Ân?
Lý Vân Tiêu vung tay lên kẹp lấy kim châm, dĩ nhiênlà một tiểu châm rất nhỏ.
- Châm này...
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, lộ ra vẻ khiếp sợ, nói:
- Lam Vẫn Thạch?
Hai ngón tay của hắn sờ sờ, tuy nhiên thập phần nhỏ nhưng tuyệt đối là Lam Vẫn Thạch, trình độ trân quý không thua gì tài nguyên Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết cả, khó có thể phân biệt, cũng không khác gì nguyên liệu cấp thấp, nhưng đối với Lý Vân Tiêu mà nói là chuyện đơn giản.
Ti ti ~
Trên không trung có không khí lưu động, ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ ra, vài đạo lam sắc quang mang phóng lên trời. Song song lao tới, tốc độ cực nhanh.
- Hừ, ngốc điểu tặng nguyên liệu cho ta, không phải định xinh lỗi mình chứ?
Tuy Lý Vân Tiêu cảm thấy có chút cổ quái, nhưng hắn là kẻ tài cao gan lớn... tự nhiên sẽ không biết sợ, ngược lại chú ý tới ánh sáng màu lam kia.
Trên không trung lại có hào quang lập lòe, lần này là từ bốn phương tám hướng bay tới, không hề lưu thủ, thậm chí có cảm giác phô thiên cái địa, cả không gian sinh ra ánh sáng màu tím.
- Cái này...
Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, ngược lại lộ ra thần sắc vui mừng, thi triển thân pháp thần kỳ bay lên đầu tường, chụp vào Lam Vẫn Thạch..
Loại nguyên liệu này chỉ là một câu châm cũng vô dụng, nhưng giờ phút này nhiều thế, cho dù tụ tập lại cũng chỉ bằng một khối lớn chừng nắm tay mà thôi.
- Những thủ pháp này là...
Thời điểm Lý Vân Tiêu bắt lấy châm, lúc này ngây ngốc, đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, âm thầm hoảng sợ nói:
- Hỏng bét!
Hắn nhanh chóng chớp động vài cái, thu tất cả Lam Vẫn Thiết Châm vào trong tay, nhanh chóng tỏa thần thức ra, bốn phía vẫn im ắng, không có chút động tĩnh nào cả.
- Phiền toái!
Lý Vân Tiêu kinh hô lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn qua Lam Vẫn Thiết Châm, trầm giọng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là người nào, vì thăm dò thân phận của a lại dùng chí bảo trân quý như thế. Xem ra người nọ nhất định đã sớm hoài nghi ta, cũng không biết vào lúc này hắn có suy đoán ra vài phần hay không!
- Ân, không quản hắn khỉ gió cái gì, phúc họa khó liệu, đi về trước.
Lý Vân Tiêu thu toàn bộ Lam Vẫn Thiết Châm lại, thay đổi bộ dáng thảnh thơi, nhanh chóng bay về Thiên Nguyên thương hội.
Một hồi chấn động nhộn nhạo sinh ra, truyền ra một tiếng khó ức chế được, nói:
- Quả nhiên là hắn, có thể dễ dàng phân biệt ra Lam Vẫn Thạch, còn có thể nhận ra bộ thủ pháp này của ta, thân pháp lúc thu Lam Vẫn Thiết Châm ta quá quen thuộc.
Sương mù buổi sáng nứt ra, trong hư không có thân ảnh thon dài xuất hiện, đúng là Vạn Bảo Lâu Tam trưởng lão Vũ Văn Bác, mặt mũi tràn đầy đều vẻ đắc ý, nói khẽ:
- Có thể xác nhận thân phận của hắn, tổn thất một khố Lam Vẫn Thạch chừng nắm tay, nhưng mà việc này siêu giá trị, phải nhanh chóng báo cho Thôi Bác.
Vũ Văn Bác hóa thành một đạo quang lóe lên, trực tiếp bay vào trụ sử ngầm của Vạn Bảo Lâu, thần thức tản ra, muốn tìm Thôi Bác nói bí mật kinh thiên của Cổ Phi Dương.
Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, phát hiện thần thức của mình bị lực lượng khác cắt đứt, không cách nào đẩy ra mảy may, lập tức cả kinh quát:
- Là ai?
Không gian phía trước hơi chấn động, một đạo thân ảnh hiện ra, gương mặt khô héo hiện ra trước mặt Vũ Văn Bác, nhàn nhạt nói ra:
- Vũ Văn trưởng lão không cần kinh ngạc, là ta.
Vũ Văn Bác thở ra một hơi, nói:
- Thì ra là Tuyên trưởng lão, ta còn buồn bực, trong trụ sở Vạn Bảo Lâu vì sao có lực lượng cường đại ngăn cản thần thức của ta chứ?
Người tới chính là Tuyên Ngọc Đường, hắn nhìn Vũ Văn Bác, mới nói:
- Tuyên mỗ phụ trách chuyện an toàn ỏ đây, đối với lực lượng giám sát từ bên ngoài đều rất cảnh giác, Vũ trưởng lão lúc nào tới thành Tống Nguyệt Dương, chẳng lẽ lâu chủ có chỉ thị gì mới sao?
← Ch. 1026 | Ch. 1028 → |