← Ch.1035 | Ch.1037 → |
Xuân Cầm vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, sắc mặt không nhịn được hiện ra vẻ vui mừng. Huyền khí cấp chín mặc dù là đối với các nàng, cũng là đồ vật không thể được, lực đạo trong tay càng gia tăng vài phần nguyên lực, nóng ruột như lửa muốn đạt được kiếm kia.
Tam nữ khác mỗi người đều là một mặt ước ao, âm thầm hối tiếc không ngớt, tại sao mình không xuất thủ trước đây, để Xuân Cầm đạt được một cái tiện nghi lớn như vậy.
Lý Vân Tiêu khẽ hít một hơi, thương thế trên thân thể đã khôi phục bảy tám phần mười, tu vi ở dưới lôi kiếp, trực tiếp liền phá mấy tinh, vọt tới ngũ tinh Vũ hoàng. Sau đó một tay hướng bảo kiếm điểm tới, ánh kiếm lập tức sạ lên, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hóa thành một đạo kiếm khí như cầu vồng, xông lên tận trời.
Hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, tương tự là ánh kiếm, ở trên không trung kịch liệt đụng nhau. Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm có vẻ bén nhọn hơn, kiếm khí chém ra lực lượng xuân thủy, trực tiếp bổ ra chiêu Xuân Thủy đông lưu của Xuân Cầm, vỡ thành hai mảnh ánh kiếm gạt ra, mà kiếm khí của Lý Vân Tiêu lại tiến quân thần tốc, quang chiếu cửu thiên.
Tâm tình vui sướng của Xuân Cầm trong nháy mắt tiêu tan, sợ đến sắc mặt trắng bệch, may là thực lực của nàng vốn cũng không kém, thời khắc mấu chốt vẫn từ trong kinh hãi cùng sợ sệt phục hồi tinh thần lại, thân thể mềm mại trong nháy mắt lấp lóe, tránh thoát đạo kiếm quang trùng thiên kia, nhưng hàn ý trên kiếm khí lại làm cho cả người nàng run rẩy, chẳng biết vì cái gì, thời điểm ánh mắt lần thứ hai nhìn chăm chú xuống, con mắt của Lý Vân Tiêu trong suốt như bầu trời đêm, không nhiễm một hạt bụi, làm cho trong lòng nàng sinh không nổi bất kỳ lòng phản kháng.
Bốn người khác cũng đều kinh hãi, ngơ ngác nhìn ánh kiếm dần dần tiêu tan ở ngoài trời cao, một mặt khó có thể tin.
Đây là Vũ hoàng có thể triển khai ra sức mạnh sao?
Đùng đùng đùng...
Thời điểm mọi người ở đây kinh hãi không ngớt, không phản ứng kịp, không trung vài tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, so với lôi đình còn muốn cho người kinh hãi, để tứ nữ trong nháy mắt ngây người như phỗng, Trần Phong ở trong lúc vô tình, không có bất kỳ đề phòng, liền bị Lý Vân Tiêu nghiêng người mà lên, trực tiếp quạt ba cái bạt tai, lúc này mới liên tục lui lại.
Toàn bộ bầu trời yên tĩnh giống như quỷ dị, không có bất kỳ thanh âm gì, Trần Phong cùng tứ nữ đều ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trước mắt tất cả hư huyễn không chân thực như vậy.
Hắn là con trai của Đao Kiếm Tông Tông chủ, công tử vang danh thiên hạ, vạn người kính ngưỡng tôn trọng, vũ giả bình thường thậm chí có thể nhìn hắn một lần mà vinh hạnh, có thể cùng hắn nói mấy câu liền đầy đủ tư bản nói khoác một đời.
Mà hiện tại...
Trần Phong bưng khuôn mặt bị quạt bạt tai hơi có chút nóng lên, trong đầu trước sau không phản ứng kịp, nhìn ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng châm chọc, rốt cục chậm rãi tiếp nhận sự thực này.
Mình, con trai Đao Kiếm Tông Tông chủ, thiên hạ lưu danh, lại bị người trẻ tuổi trước mắt cả người ô uế, bẩn không thể tả phiến bạt tai. Nếu nói người trước mắt này là võ đạo tiền bối, tồn tại Vũ Đế, này thì cũng thôi, nhưng dĩ nhiên là tồn tại tuổi như mình.
- A... chết chết chết.
Hắn tức giận ở trong trời cao rít gào mà lên, Trần Phong cảm thấy mình đời này không có sinh khí qua như vậy, một đời phẫn nộ tụ tập cũng không kém hơn nhiều, lửa giận hầu như muốn đem hắn hoả táng.
Tứ nữ khác từ lâu không biết làm sao, sững sờ đứng ở trên trời cao câm như hến, thân thể run lẩy bẩy, các nàng cũng không biết tình huống giờ khắc này nên xử lý như thế nào, tựa hồ đem Lý Vân Tiêu chém thành muôn mảnh cũng không cách nào trung hoà tội của hắn.
- Chết.
Đột nhiên Trần Phong hít một hơi, lần thứ hai phun ra một chữ chết, khí thế cả người trong nháy mắt tăng lên tới cực điểm, phẫn nộ chỉ tới, ngón trỏ tay phải của hắn có ánh huỳnh quang lấp loé, trong phút chốc giải phong, một luồng sức mạnh khủng bố vô cùng tản ra, tựa hồ đem linh khí bốn phía hút một cái mà đến, bắn ra một đạo linh áp màu xanh lục, ở trên không trung không ngừng phóng to, phô thiên cái địa đè xuống.
Toàn bộ bầu trời hoàn toàn hóa thành Thế giới của chỉ tay khủng bố, chúng sinh ở trong đó có vẻ hèn mọn như vậy.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nhìn tất cả, trong tròng mắt thậm chí ngay cả một chút xíu kinh ngạc cũng không có, hai tay bắt kiếm quyết, chỉ dẫn Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm ở trước người chuyển ra mấy cái kiếm hoa, hiện ra cửu đạo liên hoa, tạo thành một đóa hoa sen to lớn, sừng sững ở trên trời cao, bảo kiếm đứng chổng ngược ở trước người, hiện ra một đạo ánh sáng lập thể hình thoi, đánh tan lực lượng chỉ tay bốn phía.
- Kiếm Ca Cửu Liên mộng hoa.
Chân phải của Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đá một cái, một luồng kình khí chấn động ở trên mũi kiếm, phát sinh tiếng hí dài lanh lảnh, tay phải hắn nắm chuôi kiếm thuận thế hướng phía trước tiến dần lên, cả người cùng kiếm thế hợp lại làm một, cắt phá uy thế cuồn cuộn.
Một chiêu kiếm vạch phá trời cao, thương khung như một tấm lụa màu xanh đột nhiên bị cắt ra.
Con ngươi của Trần Phong đột nhiên áp súc, tuy rằng kinh nghiệm ứng địch chân chính của hắn cực nhỏ, nhưng giờ khắc này cũng biết Lý Vân Tiêu tuyệt không đơn giản như nhìn thấy trước mắt, hơn nữa huyền khí cấp chín ở trong tay hắn ứng dụng như thường, không cẩn thận thực sự là chủ nhân của huyền khí, nghĩ đến lực lượng sấm sét kinh thiên lúc trước, nội tâm hắn dần dần nghiêm nghị.
Nhưng hắn luôn luôn tự cho mình cực cao cũng sẽ không bị những suy đoán này ngất lịm, thủ ấn trong tay biến đổi, tay trái hợp tới, kết ra một đạo ấn quyết, ở trong hai tay hiện ra ba đạo thủ ấn màu sắc khác nhau, đầu đuôi liên kết, dường như một đồ án mãnh thú, gào thét mà ra.
Kiếm ca của Lý Vân Tiêu cắt phá trời cao, bị đầu thú gào thét mà đến ngăn chặn, mở cái miệng to lớn nuốt chửng đi vào. Đặc biệt áp lực kinh người trên đầu thú, hầu như muốn nghiền nát khung xương của hắn, nguyên khí vận chuyển trong cơ thể cũng chịu đến ràng buộc.
- Dĩ nhiên là Chúc Long ấn.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Xem ra ngươi cũng không phải là chỉ có một thân tu vi bình hoa a. Nghe nói tu luyện pháp quyết này phải tẩy gân hoán cốt, ở trong người truyền vào Chúc Long huyết mới có thể mở ra con đường tu luyện, lịch trình sau đó càng không ung dung, năm đó Trần Đoạn Thiên vì có thể tu luyện đến đỉnh cao, quả thật chính là bất chấp tất cả. Ta nhìn chiêu này của ngươi đã có chút hỏa hầu, sợ là chịu không ít khổ đi.
Kiếm thế của hắn xoay một cái, đổi công làm thủ, ánh kiếm ác liệt biến mất, ở quanh thân hiện ra đạo đạo Thanh Liên lấp loé, mỗi một lần trường kiếm bổ ra, đều sẽ đỡ lấy đầu thú công kích, tuy rằng rơi xuống hạ phong, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị thua, dáng vẻ thành thạo điêu luyện.
Mặc dù lời nói của Lý Vân Tiêu là có ý tán thưởng, nhưng nghe ở trong tai Trần Phong lại cực kỳ trào phúng, lại nghĩ tới ba bạt tai kia, càng là giận không chỗ phát tiết, nhưng Chúc Long ấn của mình đã là công pháp vô cùng bá đạo, tuy rằng chiếm thượng phong, lại tựa hồ không thể làm sao đối phương, tức giận đến oa oa kêu to.
← Ch. 1035 | Ch. 1037 → |