← Ch.1060 | Ch.1062 → |
Thân thể Tiêu Cảnh Minh run rẩy một thoáng, lập tức liền khôi phục lại, sợ hãi trong mắt dần dần tiêu tan, biến thành lạnh lẽo.
- Ngươi quả nhiên có một cẩu đảm, người nào cũng dám biến, biết rõ ngươi là giả, nhưng vẫn như cũ để ta sinh ra ý sợ hãi, không thể không bội phục.
Con ngươi của Trần Đoạn Thiên thu nhỏ lại, nhìn ánh mắt đối phương thanh minh tựa hồ không sợ, biết lần này mình biến hóa tác dụng đã mất đi. Dù sao nội tâm biết giả, bất quá là mượn dùng uy nghiêm của Trần Đoạn Thiên ở trong đám đệ tử đưa đến hiệu quả kì binh tập kích mà thôi.
- Làm sao? Không có cách khác?
Tiêu Cảnh Minh lạnh giọng nói:
- Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao thấy qua Tông chủ đại nhân, đồng thời còn thấy qua Thiên Khiển chi kiếm, nhưng những cái này đều không trọng yếu, trọng yếu chính là ngươi không có cách, không có cách liền đi chết đi cho ta.
Hắn bỗng nhiên lao xuống, tay phải hóa thành một chuy tử to lớn, muốn một thoáng đem Trần Đoạn Thiên đập thành bánh thịt
Ngay khi búa lớn muốn hạ xuống, con ngươi của Tiêu Cảnh Minh bỗng nhiên co rụt lại, vội vàng dừng thế tiến công trong tay, sợ đến cả người liền lùi lại mấy mét, con ngươi cơ hồ muốn rớt xuống, mồ hôi lạnh tràn trề mà xuống, giận dữ hét:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Chỉ thấy phía dưới một bộ bạch y, Trần Đoạn Thiên sớm đã không gặp, giờ khắc này là một cô gái tuyệt sắc, chính là Thủy Lạc Yên, đang ẩn tình đưa tình, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, dáng vẻ chua xót người thấy còn thương, mà càng làm cho Tiêu Cảnh Minh phát điên chính là, một tay của Thủy Lạc Yên bắt đầu khinh giải sam y, lộ ra da thịt như tuyết bên trong, còn có áo lót màu đỏ, mặt trên thêu càng là đông cung đồ.
Tiêu Cảnh Minh chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân căng phồng, con ngươi trợn lên, trong lổ mũi một mảnh nhiệt lưu, yết hầu càng là khát đòi mạng, giận dữ hét:
- Ngươi khinh nhờn nữ thần của ta, đáng chết, đáng chết a.
Trong miệng hắn gào thét, nhưng thân thể không có một chút động tác nào, con ngươi nhìn chằm chằm Thủy Lạc Yên cởi áo không chớp một cái, trong cổ họng truyền đến âm thanh nuốt nước miếng, toàn thân căng thẳng.
Giờ khắc này Thủy Lạc Yên đã thoát đến áo lót cuối cùng, trong miệng còn truyền đến mộng ngữ thấp giọng tiêu hồn, để hô hấp của hắn cơ hồ ngừng lại, từng tia từng tia nhìn chằm chằm động tác cuối cùng.
Rốt cục, áo lót kéo xuống, tinh thần Tiêu Cảnh Minh sốt sắng đến cực điểm, bỗng nhiên đem con ngươi mở to nhất.
- A...
Một tiếng hét thảm truyền đến, hắn tựa hồ thấy được việc khó mà tin nổi nhất trên đời này, đầu óc trong giây lát liền bối rối.
Bên trong áo lót, dĩ nhiên là khuôn mặt của Trần Đoạn Thiên, đang thổi mi trừng mắt, làm mặt quỷ...
- Ha ha, theo ta đấu, ngươi còn non lắm.
Khuôn mặt Trần Đoạn Thiên ở trên lồng ngực Thủy Lạc Yên cười to không ngớt, nhưng trong tay nàng lại hiện ra một thanh trường kiếm, ở trong nháy mắt Tiêu Cảnh Minh thất thần liền chém qua, đột nhiên đem cả người hắn bổ làm hai.
Bóng người Tiêu Cảnh Minh bị chém thành hai nửa hóa thành hai tia quang mang, nhanh chóng hướng về phía sau thối lui, lần thứ hai hợp lại làm một, nhưng đã không còn khí thế sắc bén lúc trước, hiển nhiên là hồn lực ở dưới chiêu kiếm kia hao tổn rất lớn.
Hắn xanh mặt, nhìn dáng dấp Thủy Lạc Yên trước mắt, trên lồng ngực là khuôn mặt của Trần Đoạn Thiên, tức giận đến phổi muốn nổ, ngay cả mắng người cũng không nói ra được, chỉ là nhìn chòng chọc vào Lý Vân Tiêu, thù hận ngập trời.
Ngươi dám khinh nhờn Tông chủ của ta, khinh nhờn Nữ thần của ta, ngươi đã phạm vào tội hẳn phải chết, để mạng lại đi.
Tiêu Cảnh Minh hóa ra một thanh đại đao, bỗng nhiên giơ cao chém xuống, hắn đối với Lý Vân Tiêu thù hận đã tăng lên tới cực điểm.
- Hẳn phải chết? Ngươi ăn ta hai kích, giờ khắc này hồn lực đã hao tổn cùng ta gần bằng rồi, hơn nữa lấy chỉ số thông minh của ngươi, dựa vào cái gì giết ta.
Lý Vân Tiêu cười lạnh, vẫn như cũ không thay đổi trạng thái thân thể, liền lấy bộ dáng dấp quái dị này tiến lên nghênh tiếp, nắm đấm tay phải đột nhiên lớn lên, mạnh mẽ đánh về thân đao.
Cuối cùng quyết thắng nhất định phải dựa vào hồn lực ngạnh chiến mới có thể quyết ra, lúc trước những cái kia bất quá là kì binh đột kích, tận lực rút ngắn chênh lệch lẫn nhau mà thôi.
Ầm ầm ầm...
Không gian theo va chạm to lớn này rung động, hai người đều không tự chủ bị chấn liên tiếp lui về phía sau.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Minh hầu như âm trầm muốn chảy ra nước, hắn phát hiện dưới đòn đánh này, hai người hầu như trở thành thế lực ngang nhau, hắn nguyên bản chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, ở hai lần phân thần, bị đối phương chui chỗ trống, trực tiếp san bằng.
- Đừng tưởng rằng như vậy là ngươi có thể vô tư, đừng quên nơi này không bị hạn chế thời gian, nói cách khác nhất định phải phân ra một cái thắng bại.
Tiêu Cảnh Minh bình tĩnh nói:
- Ngươi nên chỉ có cấp tám sơ cấp hồn lực đi, mà ta không giống, ta đã tới cấp tám trung cấp, ngươi cũng biết điều này có ý vị gì sao?
Lúc này Lý Vân Tiêu mới khôi phục dáng dấp chân thân của mình, chỉ là một mặt hờ hững mỉm cười.
Tiêu Cảnh Minh nhìn hắn như vậy, liền mạc danh sinh ra tức giận to lớn, hận không thể giẫm lên mấy đá, hầu như là quát:
- Mang ý nghĩa tốc độ khôi phục của ta sẽ nhanh hơn ngươi, giờ khắc này ngươi không làm gì được ta, chỉ cần ta dần dần khôi phục như cũ, những thủ đoạn tẻ nhạt kia của ngươi sẽ triệt để vô dụng, chờ bị ta nghiền ép đi.
- Ồ? Ngươi chắc chắn chứ?
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, một tay bấm quyết, trên người bắt đầu chia cách ra một đạo hồn lực, ở bên người chậm rãi hiển hóa ra hình ảnh yêu hóa, chính là Yêu Long.
- Chuyện này... Đây là bí thuật gì?
Tiêu Cảnh Minh cả kinh nói:
- Ngươi cho rằng tách ra một cái là có thể hai đánh một? Ngây thơ, cái phân thân này tất nhiên sẽ mang đi một bộ phận sức mạnh, thêm vào ngươi triển khai thuật này cũng hao tổn rất lớn, hiện tại hai người liên thủ trái lại chưa chắc sẽ là đối thủ của ta.
Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:
- Thật sao? Ngươi lập tức liền biết kết quả.
Yêu Long lạnh lùng lộ ra cười gằn, liền bay người lên, công đi qua, tuy rằng hóa thành nhân thân hắn có chút không quen, nhưng có thể đi ra hoạt động dù sao cũng hơn cả ngày ở trong linh hồn Lý Vân Tiêu tu luyện càng tốt.
- Hả? Cấp bảy.
Con ngươi của Tiêu Cảnh Minh hơi co rụt lại, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi chỉ có thể duy trì phân thân cấp bảy, so với trước còn muốn yếu đi a.
Hắn một quyền liền hướng về Yêu Long đánh tới, sức mạnh khổng lồ trực tiếp đánh bay Yêu Long.
Hống hống.
Âm thanh không cam lòng của Yêu Long vang vọng, hắn trực tiếp nghĩ hóa ra hình thái bản thể mình, nộ công đi qua.
Lúc này Lý Vân Tiêu cũng chuyển động, không hề có chiêu thức gì, mà là một quyền bình thường lâm không đánh tới, là Kim Cương Quyền, chỉ bất quá biến ảo ra quyền ảnh to lớn, giống như núi nhỏ đè xuống.
- Vô dụng, hồn lực tương đương, làm sao ngạnh cũng là thế hoà.
← Ch. 1060 | Ch. 1062 → |