← Ch.1310 | Ch.1312 → |
Một đạo quang mang rơi vào trước mặt Lý Vân Tiêu, thời gian dần trôi qua trên bầu trời hiển hiện một đạo thân ảnh màu xanh nhạt đang chậm rãi đáp xuống, thanh âm dễ nghe khẻ truyền ra nói:
– Người bị thời gian khống chế, không còn tự do. Nhìn thế gian mênh mông, ai trộm đổi thiều quang. Người cũng tốt, hồn cũng thế, chẳng qua chỉ là một vòng ánh trăng dưới hồ sen mà thôi.
Bóng hình xinh đẹp rơi vào trước mặt Lý Vân Tiêu, tóc búi lên cao, hai lọn tóc bên má theo gió nhu hòa quất vào mặt, một thân váy dài xanh nhạt, vòng eo tinh tế, dung nhan tuyệt mỹ kia lại không hề dưới Khương Nhược Băng, đẹp đến không tỳ vết, phảng phất như không ăn khói lửa nhân gian, khiến mọi người thấy đều phải ngẩn ngơ.
– Sư phó.
Khương Nhược Băng đại hỉ, vội vàng chạy đến, làm nũng nói:
– Sư phó không ở đây, bọn hắn cả đám đều khi dễ ta, còn khi dễ bằng hữu ta nữa.
Trữ Hàng Phong cách đó không xa trong nội tâm cả kinh, vội vàng chạy như bay xuống, cung kính nói:
– Nhị tỷ.
Trong lòng hắn lấy làm kinh ngạc, Nhị tỷ đã ở ẩn nhiều năm, chưa bao giờ hỏi đến thế sự, sao lại vì Lý Vân Tiêu mà xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa nhìn khuôn mặt nàng, đã không còn loại tang thương chán nản như trước kia nữa, mà là một mảnh bình thản, tĩnh như xử nữ.
Nguyễn Nguyên Tư cũng chấn động trong lòng, vội hỏi:
– Thì ra là Khả Nguyệt muội tử, ngươi sao lại rời khỏi Đào Hoa Ổ rồi.
Người tới chính là Trữ Khả Nguyệt, sau khi nàng đáp xuống, không để ý tới lời mọi người nữa, mà quay người với Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chúng ta lại gặp mặt.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, có Trữ Khả Nguyệt ở đây, hắn xem như an toàn, lập tức khôi phục lại vẻ thong dong như trước, khẽ cười nói:
– Thiên Địa giả, vạn vật chi nghịch lữ dã. Quang âm giả, bách đại chi quá khách dã
Trong mắt Trữ Khả Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, tinh tế suy nghĩ lời Lý Vân Tiêu nói, càng khiến cho nàng kinh ngạc chính là, dưới loại tình huống này thiếu niên này còn có thể bình tĩnh như thế, loại thiên phú này không phải ít có, mà là điên cuồng, không thể tưởng tượng nổi.
Trong phủ thành chủ, Khương Sở Nhiên và Nguyễn Hồng Ngọc đều kinh hãi, hai người nhìn qua nhau, trong mắt đều là một mảnh kinh hãi.
Nguyễn Hồng Ngọc trong mắt thần sắc phức tạp, nói:
– Nàng sao có thể tới được? Không có có đạo lý ah, coi như là thành Hồng Nguyệt bị người san bằng, đoán chừng nàng cũng sẽ không ra Đào Hoa Ổ, sao lại vì cứu thành chủ thành Viêm Vũ kia mà xuất hiện chứ
Khương Sở Nhiên ngơ ngác nhìn trong màn nước, trong mắt cũng lộ vẻ khó có thể tin nổi.
Nguyễn Hồng Ngọc đột nhiên nói:
– Lý Vân Tiêu này hẳn là còn có thân phận đặc thù gì đó chúng ta không biết sao? Kỹ pháp chiến đấu giữa thiên tôi bách luyện kia, huyền khí cửu giai và võ kỹ cường đại, có được linh sơn bảo địa thành Viêm Vũ, hơn nữa lúc trước còn dẫn tới Lệ Hoa Trì và Diêu Kim Lương đồng thời xuất hiện, tiểu tử này nhất định có bối cảnh mà chúng ta không biết, bối cảnh mà ngay cả Trữ Khả Nguyệt cũng có thể thỉnh động.
Thanh âm của nàng nói đến phần sau đã mang theo một tia tàn khốc, trong mắt một mảnh tinh mang.
Khương Sở Nhiên nhíu mày, nói:
– Bối cảnh Lý Vân Tiêu có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến Khả Nguyệt muội tử, hơn nữa nhìn bộ dáng bọn hắn đã sớm gặp mặt, hơn nữa còn cực kỳ hòa hợp. Khả Nguyệt muội tử ở Đào Hoa Ổ chưa bao giờ rời đi một bước, tất nhiên là Lý Vân Tiêu tìm tới cửa. Hắn rốt cuộc làm sao ảnh hưởng tới Khả Nguyệt muội tử chứ? Ta thật sự rất ngạc nhiên ah!
Nguyễn Hồng Nguyệt sắc mặt băng hàn, hừ lạnh nói:
– Sao hả, trông thấy giai nhân năm đó, ngươi xuân tâm đại động sao? Có phải là cảm thấy cơ hội của mình đã đến không?
Khương Sở Nhiên nghe lời nói tràn đầy ghen tuông kia bhịn không được cười lên, ôm lấy ái thê, cười nói:
– Giai nhân đang ở đây, ta thật sự có chút xuân tâm đại động đấy!
Nguyễn Hồng Ngọc đỏ mặt lên, lúc này mới giận dữ nói:
– Đứng đắn chút đi, chuyện càng ngày càng khó khống chế, nha đầu ngốc này có trời mới biết sẽ làm ra chuyện gì, năm đó nàng có danh xưng ma nữ thành Hồng Nguyệt, làm việc chưa bao giờ chú ý hậu quả cả.
Nếu không dùng thiên phú nàng năm đó, vị trí thành chủ thành Hồng Nguyệt cũng chưa hẳn đến phiên ngươi đâu?
Khương Sở Nhiên bùi ngùi thở dài nói:
– Ai, ta thật hy vọng năm đó không đến phiên ta a!
Trên không Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, gương mặt màu vàng kia sau khi không ngừng biến hóa, kịch liệt co rút lại, ở trên không trung ngưng ra thân ảnh mảnh mai của một nam tử áo xám, trên mặt âm sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bên dưới.
Đông Môn Diệu trong nội tâm đại chấn, tuy rằng đã biết trước mắt chính là Tam ca mình, nhưng sau khi nhìn thấy, vẫn cảm thấy cực kỳ rung động cả.
Đông Môn Viễn trên người hàn khí bức người, cả giận nói:
– Ngươi là người phương nào? Dám quản việc của ta hả?
Khương Nhược Băng giơ lên bảo kiếm dương vài cái, đắc ý nói:
– Đây là sư phụ ta, tử kỳ của ngươi đã đến, còn không mau trốn đi.
Đông Môn Viễn vừa tức vừa buồn cười, nói:
– Ha ha, trốn? Trong thiên hạ có thể khiến ta làm chữ này, thật sự không nhiều lắm, các ngươi nếu thức thời thì mau giao người này ra đây, như vậy hôm nay coi như không xảy ra chuyện gì!
– Không xảy ra chuyện gì sao?
Trữ Khả Nguyệt kinh ngạc nói:
– Ngươi tới thành Hồng Nguyệt giương oai kêu gào, phá hư quy củ, còn muốn coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra sao? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
Đông Môn Viễn ngây ngốc một chút, không thể tưởng được đối phương dĩ nhiên lại trả lời như vậy, hắn kinh ngạc nói:
– Ách, vậy ngươi muốn như thế nào?
– Phải nhốt các ngươi vào đại lao.
Trong mắt Trữ Khả Nguyệt lóe lên hàn quang, khí thế trên người đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, bọn người Khương Nhược Băng Lý Vân Tiêu ở bên người cũng bị khí thế kia chấn nhiếp, có chút đứng không vững.
Nguyễn Nguyên Tư sợ hãi nói:
– Khả Nguyệt muội tử, cái này...
Trữ Khả Nguyệt chưa từng liếc hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói:
– Ngươi lui qua một bên đi.
Nguyễn Nguyên Tư: "
– Haha, ha ha, có ý tứ, thật là lý thú.
Đông Môn Viễn nhịn không được cười như điên, nói:
– Đã lâu chưa từng gặp chuyện lý thú như vậy rồi, qua nhiều năm qua người dám động thủ với ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đàn bà dám động thủ với ta càng không có người nào, hôm nay hãy để ta chơi đùa thỏa thích đi, cũng để cho đám tiểu sinh hậu bối này thấy được phong phạm của tiền bối võ đạo.
Trong tay hắn lóe lên hào quang, Phệ Hồn Phiên hiển hiện trong tay, hắn vung lên, Hồn Nô Kim Sắc lúc trước dần dần hiển hóa ra, kim quang xán lạn giống như thực chế, hóa thành một lực sĩ, từ trên trời giáng xuống, trong miệng liên tục hô vang.
– Địa hồn, đúng là Hồn Nô Địa cấp đỉnh phong.
Đông Môn Diệu hoảng sợ kinh hô lên, trong mắt sợ hãi tràn đầy vẻ sợ hãi, vậy mà sợ hãi lập tức lui về sau.
Thừa Hạo Miểu cũng chấn động, lực sĩ kim sắc từ trên trời đáp xuống kia, mang đến cho người Phệ Hồn Tộc bọn hắn áp lực hơn xa những người khác.
← Ch. 1310 | Ch. 1312 → |