← Ch.1316 | Ch.1318 → |
– Cái gì? Đây là...
Đột nhiên Khương Sở Nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi, khiến trong lòng Nguyễn Hồng Ngọc tim đập mạnh một cú, trượng phu của mình rất ít khi thất thố như thế, mặc dù là vừa rồi Nguyệt Quỹ biến hồng thì biểu hiện cũng thập phần bình tĩnh cơ mà.
Nàng theo ánh mắt trượng phu nhìn vào trong màn nước kia, chỉ thấy trên vương tọa chỗ Lý Vân Tiêu ngồi phát ra quang mang mãnh liệt, cùng sáu cái vương tọa khác sinh ra cộng minh, chậm rãi bay lrên không trung, tựa hồ hợp thành trận pháp nào đó, từng đạo hào quang hội tụ đến trên người Lý Vân Tiêu.
Nguyễn Hồng Ngọc cả kinh nói:
– Cái này, đây là cái gì?
Loại hiện tượng này nàng chưa bao giờ thấy qua.
Sắc mặt Khương Sở Nhiên thập phần ngưng trọng, trầm giọng nói:
– Truyền thừa võ kỹ, Lý Vân Tiêu này vậy mà khiến vương tọa truyền thừa võ kỹ, ta kháo, điều này sao có thể?
Hắn thân là một trong thất đại tông chủ cũng nhịn không được nữa mở miệng nói tục.
Nguyễn Hồng Ngọc sợ hãi nói:
– Võ kỹ trên vương tọa không phải đã sớm hỗn loạn, bị thành chủ vạn năm trước phong ấn rồi sao?
Khương Sở Nhiên ngưng giọng nói:
– Không sai. Nhưng vị thành chủ vạn năm trước phong ấn vương tọa kia lại khắc sâu võ đạo truyền thừa của mình lên phong ấn, qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng có người cởi bỏ qua. Dần dà, tất cả mọi người cho rằng đó là chuyện hư ảo không tồn tại, không thể tưởng được dĩ nhiên là sự thật
– Võ kỹ truyền thừa...
Nguyễn Hồng Ngọc cũng kinh ngạc ngốc trệ ở đó, lời đồn này nàng tự nhiên cũng biết đến, vốn không cho rằng sinh thời mình có thể chứng kiến, nhưng giờ phút này...
Thần sắc trên mặt Khương Sở Nhiên ngưng trọng dị thường, trầm giọng nói:
– Thành chủ thành Hồng Nguyệt một đời kia được vinh dự là một đời mạnh nhất trong vạn năm qua, thứ mà ngay cả hắn cũng nhịn không được khắc xuống võ kỹ, tuyệt đối phi phàm, vô luận như thế nào thì Lý Vân Tiêu này cũng phải lưu lại.
Giờ phút này trong Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, cũng là một mảnh hoảng sợ và không biết làm sao.
Ngay lúc Lý Vân Tiêu ngồi trên vương tọa nghỉ ngơi, tự nhiên lại xuất hiện một đạo quang mang bao lấy cả người hắn vào trong, sau đó trên bảy cái vương tọa sinh ra cộng hưởng không hiểu, chậm rãi bay lên, ngưng tụ thành một cái trận đồ.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bảy cái vương tọa trên bầu trời, hợp thành một đường, tất cả quang mang đều hội tụ tới trên người Lý Vân Tiêu, lập tức nghĩ tới truyền thừa võ kỹ như lời Nguyễn Tử Mậu nói lúc trước, tất cả đều hâm mộ ghen ghét nói không nên lời.
Nguyễn Tử Mậu càng ghen ghét đến toàn thân run rẩy, võ học vô thượng của thành Hồng Nguyệt, thần thông vạn năm qua cũng không ai có thể được truyền thừa, lúc này lại bị Lý Vân Tiêu kế thừa, nếu không phải có Trữ Khả Nguyệt ở đâyy, hắn liều mạng trọng thương cũng sẽ xông lên cắt đứt truyền thừa rồi.
Khương Nhược Băng cũng kinh ngạc nói:
– Sư phó, hắn đây là..., truyền thừa võ kỹ sao?
Trữ Khả Nguyệt gật đầu, trong mắt cũng lộ tư vị nói không nên lời:
– Tiểu tử này thậm chí có cơ duyên thế này, xem ra cũng tuyệt không phải vật trong ao, nếu ngươi gả cho hắn, ngược lại cũng sẽ không lỗ.
– Sư phó ngươi nói bậy bạ gì đó!
Khương Nhược Băng cực thẹn, nhiều người như vậy ở đây, khiến mặt nàng càng đỏ lên như quả cà, nổi giận nói:
– Ta và hắn chẳng qua chỉ là bằng hữu bình thường, sư phó ngươi đừng có nói lung tung, làm xấu thanh danh của ta!
Trữ Khả Nguyệt có chút cười nói:
– Không có việc gì, dù sao thi đấu lôi đài cũng không ai thắng được hắn, ngươi gả cho hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Khương Nhược Băng cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn sang, xấu hổ đến mức đầu óc choáng váng, dậm chân cả giận nói:
– Sư phó quá xấu rồi, ta không để ý tới ngươi nữa.
Nàng lúc này hóa thành một đạo quang mang bỏ chạy, xấu hổ đến mức không dám lưu lại nữa.
Nạp Lan Chỉ Tuyền tức cười, cùng nha hoàn Tiểu Tuyết kia vội vàng đuổi theo.
Nguyễn Nguyên Tư nhìn con mình sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng khẽ động, tiến lên phía trước nói:
– Khả Nguyệt muội tử, bất thế truyền thừa của thành Hồng Nguyệt ta, lại để một ngoại nhân đạt được, cũng không tốt lắm đâu?
Trữ Khả Nguyệt nói:
– Ta cũng không muốn ngoại nhân có được, nhưng các ngươi nếu có bổn sự, sao không đạt được truyền thừa cho ta xem một chút? Bảy cái vương tọa này đặt ở thành Hồng Nguyệt đã một vạn năm, sao chưa từng có ai đạt được?
Nguyễn Nguyên Tư trầm giọng nói:
– Mặc dù thành Hồng Nguyệt hiện giờ không ai có thể thì đó cũng là vật của thành Hồng Nguyệt, sớm muộn cũng có người thành Hồng Nguyệt đạt được, nếu truyền thừa ra ngoài, vậy thì trôi mất rồi.
Trữ Khả Nguyệt khẽ nói:
– A, ý của ngươi là muốn ta cắt đứt truyền thừa của hắn sao?
Nguyễn Nguyên Tư nói:
– Đúng vậy, nếu Khả Nguyệt muội tử cảm thấy không tiện tay thì cứ để huynh làm thay đi.
Trên người hắn phóng xuất ra chấn động nguyên lực, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Trong mắt Trữ Khả Nguyệt lóe lên hàn mang, lạnh lùng nói:
– Ngươi dám? "
Khí tức trên người nàng trào ra, lập tức ngăn chặn khí tức Nguyễn Nguyên Tư lại, cười lạnh nói:
– Ngươi không cần lo lắng, sau khi đấu lôi đài, Lý Vân Tiêu này cũng là người một nhà rồi.
Trên mặt Nguyễn Nguyên Tư ẩn ẩn hiện ra nộ khí, nhưng cũng không nói gì.
Đột nhiên một giọng nói truyền đến, nói:
– Vương tọa truyền thừa, vạn năm qua xem chính là cơ duyên, quyết không thể đánh gãy.
Hào quang chớp động thoáng một phát, Khương Sở Nhiên và Nguyễn Hồng Ngọc đã dắt tay nhau hiện thân.
Mọi người thành Hồng Nguyệt cả kinh, vội bước lên phía trước khom người nói:
– Thành chủ đại nhân.
Tất cả mọi người lúc này mới kinh hãi, đúng là thành chủ thành Hồng Nguyệt, một trong thất đại tông chủ, trong lòng đám tiểu bối lúc này đều dâng lên nhiệt huyết, mắt phóng dị sắc, tất cả đều lộ ra vẻ hơi khẩn trương.
Mỗi người bọn hắn đều là nghe chuyện về những nhân vật truyền kỳ này mà lớn lên, giờ phút này vừa thấy chân nhân, đều nhịn không được kích động vạn phần.
Khương Sở Nhiên bảo mọi người miễn lễ, liền cười nói:
– Chúc mừng Khả Nguyệt muội tử đi ra!
Trữ Khả Nguyệt mỉm cười, hạ thấp người nói:
– Đa tạ thành chủ đại nhân quan tâm.
Khương Sở Nhiên nhẹ gật đầu, hướng chúng nhân nói:
– Cảm tạ chư vị không ngại xa vạn dặm đi đến thành Hồng Nguyệt, cũng là cho ta chút tình mọn. Ngày hội hôm nay liền dừng ở đây, mọi người tán đi đi. Thi đấu lôi đài vào ba ngày sau lại tổ chức, không cần báo danh, hoan nghênh mọi người tham gia đông đủ a!
Tất cả mọi người đều thụ sủng nhược kinh, nhao nhao tỏ vẻ nhất định sẽ tham gia, sau đó dưới sự an bài của Nguyễn Tử Mậu lần lượt rời đi.
Tất cả mọi người biết rõ kế tiếp bọn hắn phải xử lý chuyện võ kỹ truyền thừa, lúc trước Đông Môn Viễn càn rỡ Khương Sở Nhiên này cũng không đi ra, hiện giờ lại đích thân xuất hiện, có thể thấy tầm quan trọng của chuyện truyền thừa này, bọn hắn ở đây chung quy cũng có chút bất tiện.
Lần này đi gặp, không chỉ được Thiên Ba Kính tương trợ, đại bộ phận mọi người đều có đột phá, hơn nữa tận mắt nhìn thấy một trận chiến kinh thiên không thể tưởng tượng nổi, khiến lòng bọn hắn cực kỳ kinh hãi, cuối cùng càng gặp được thành chủ thành Hồng Nguyệt, một trong thất đại tông chủ, cũng coi như không uổng công đi chuyến này rồi.
← Ch. 1316 | Ch. 1318 → |