← Ch.1324 | Ch.1326 → |
Thương nhẹ điểm ngón tay, lối đi kia liền muốn biến mất.
Tiểu Bát vội vàng khẩn trương nói:
– Thương tiên sinh chậm một chút, đợi chúng ta nữa.
Hắn và Bá Thiên Hổ vội nâng lấy Đông Môn Viễn đã sắp tắt thở, cũng chạy tới.
Thương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:
– Ta chỉ là tới cứu Lê và Lí Dật đấy, về phần các ngươi, ta quen biết các ngươi sao?
Tiểu Bát ngây ngốc một chút, chỉ nhìn thấy thân ảnh Thương cùng Hồn Thiên Nghi kia chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, hắn rốt cục nhịn không được mở miệng mắng:
– Thật là không có nghĩa khí, lần sau lại để cho ta nhìn thấy ngươi, ta nhất định sẽ lột da người cả ngày giẫm lấy.
Đột nhiên không gian thoáng lắc lư, thân ảnh Thương lần nữa hiện ra trong lao tù.
Tiểu Bát sửng sốt một chút sau đó đại hỉ, ngượng ngùng cười nói:
– Thương tiên sinh, ta vừa rồi chỉ là nói nhảm, ngài đại nhân có đại lượng, ngàn vạn đừng để trong lòng. Ta biết ngay ngài nhất định sẽ không bỏ mặc đám chúng ta mà!
Thương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Không phải, không gian trong lao tù nháy mắt bị người phong tỏa, có cao thủ đến.
Tiểu Bát: "
– Hừ dám cướp ngục thành Hồng Nguyệt, con cóc rơi vào trong nồi nước sôi, chỉ còn đường chết thôi.
Một đạo hừ lạnh rơi xuống, nương theo khí tràng, lập tức chấn văng đám người đang lao tới kia, nơi vạn năm không thấy một tia sáng mặt trời, bỗng nhiên rơi xuống một đạo hào quang, tất cả phạm nhân đều kêu thảm một tiếng, cơ hồ bị hào quang kia chọc mù cả hai mắt
Mà ngay cả người vừa tiến vào hai ngày như Tiểu Bát, đột nhiên thấy được cường quang, cũng cảm thấy con mắt một hồi đau đớn, vội vàng cùng Bá Thiên Hổ ôm Đông Môn Viễn trốn đến góc tường.
Bọn hắn hiện giờ tu vị cũng không còn, dù là chỉ bị như dư âm kia đụng vào cũng khó mà thoát khỏi kết cục tan thành mây khói.
Thương cười nói:
– Ngươi ở đây có nhiều người như vậy, ta chẳng qua chỉ mang đi hai người thôi, có cần nhỏ mọn vậy không? Mong rằng dàn xếp cho!
– Dàn xếp? Không không không, người chỗ ta rất ít, ngươi cứu đi hai người, ta dù thế nào cũng phải bắt vào bốn người mới được.
Người nọ hai tay ôm ở trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thương, cười lạnh nói:
– Ta đang suy nghĩ xem có nên đánh cho ngươi một trận, sau đó treo trước thành thị chúng không đây.
Thương cười nói:
– Thực bất cận nhân tình.
– Hừ, ngươi cũng không phải người, cần gì nhân tình.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên tính nhẫn nại rất thấp, lâm không duỗi ra tay phải, phi tốc chụp tới chỗ Thương.
– Ha ha, ngươi rất lớn gan, rất tự tin đấy.
Thương nhẹ nhàng cười cười, bộ pháp dưới chân giẫm mạnh, liền dùng một tư thế cực kỳ cổ quái tránh được một kích, đồng thời không trung bỗng nhiên hóa ra tàn ảnh, bản thể chân thân hắn dưới tàn ảnh nhao nhao bước một bước ra ngoài lao tù, phối hợp đi ra bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm:
– Đã phong tỏa không gian, vậy ta đi cửa chính là được rồi!
Người thành Hồng Nguyệt kia đồng tử đột nhiên co lại, lúc này mới lộ vẻ ngưng trọng, lạnh giọng nói:
– Không có ta mệnh lệnh của Nguyễn Phong Bình ta, không ai có thể đi được cả.
Thân ảnh hắn lóe lên, liền đuổi theo Thương, một thanh trường thương u ám không màu bỗng nhiên lao ra, vô thanh vô tức, như độc xà trong bóng tối khẽ phun ra lưỡi.
Trên Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, Trữ Khả Nguyệt một mực nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía bầu trời.
Hào quang trên bảy cái vương tọa kia dần tối lại, làm thành một vòng xoay tròn trên không trung, trong huyết sắc Nguyệt Quỹ chiếu rọi, chậm rãi rơi xuống.
Bảy cái vương tọa ở trước mặt Trữ Khả Nguyệt xếp thành một đường, an ổn rơi trên mặt đất. Trên vương tọa truyền đến trận trận khí tức, phảng phất truyền thừa từ thời Viễn Cổ, kết nối hiện tại, tại kéo dài đến tương lai vô hạn.
Lý Vân Tiêu ngồi ở chính giữa vương tọa, đột nhiên mang đến cho nàng một loại khí chất đại tông sư quân lâm thiên hạ, khiến nàng liền ngốc trệ.
Hào quang trên người Lý Vân Tiêu dần mất đi, thời gian dần qua mở mắt ra, lần đầu tiên liền thấy đôi mắt kia của Trữ Khả Nguyệt nhìn thẳng vào mình, tựa hồ muốn xuyên thấu qua hai mắt, nhìn thấu nội tâm hắn vậy.
– Ngươi làm gì?
Lý Vân Tiêu lại càng hoảng sợ, đồng tử hơi co lại, vội vàng tản ra một đạo tinh thần lực mạnh mẽ cắt đứt ánh mắt kia của nàng, lúc này trong lòng mới hơi trấn định lại.
Trữ Khả Nguyệt trong lòng cả kinh, lộ ra một tia kinh ngạc, trên mặt cười lạnh một tiếng, liền hai ngón nhập đao, lấn thân tới trước người Lý Vân Tiêu, sát ý trên người lăng liệt ập tới, khiến Lý Vân Tiêu như rơi vào hầm băng, một cổ khí tức tử vong lan tràn trong lòng hắn.
Đầu ngón ngưng lại trước con ngươi kia, Trữ Khả Nguyệt nói:
– Trận định như thế? Vậy mà không né sao?
Trên trán Lý Vân Tiêu chảy xuống mồ hôi lạnh tuy rằng nội tâm 100% xác định đối phương là đang thử hắn, nhưng cổ khí tức tử vong kia vẫn khiến hắn cả kinh đổ ra một thân mồ hôi lạnh:
– Ngươi muốn giết ta, trốn được sao?
Trữ Khả Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Trốn được hay không không không quan hệ, giãy dụa trước tử vong đó là thiên tính, biết rõ vô dụng cũng sẽ chống cự. Huống hồ ta đã tính trước thực lực của ngươi, lưu đủ cho ngươi thời gian và không gian tránh né, nhưng ngươi vẫn không nhúc nhích, phần nhẫn nại và định lực này lại khiến ta lần nữa lau mắt mà nhìn đấy. Hiện giờ, ta nên gọi ngươi là thành chủ thành Viêm Vũ Lý Vân Tiêu, hay là Cổ Vân Tiêu đây?
Lời nàng nói tuy lạnh nhạt, lại khiến toàn thân Lý Vân Tiêu đại chấn, hoảng sợ nhìn qua, trong mắt tạo nên trận trận rung động, huyết dịch trong cơ thể vào thời khắc này cơ hồ như ngưng kết lại.
Nàng vậy mà nhận ra thân phận của mình
Lý Vân Tiêu ra vẻ trấn định nói:
– Ngươi nói gì thế, ta không hiểu!
Trữ Khả Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
– Ngươi cho rằng ta vẫn còn thăm dò ngươi sao?
Lý Vân Tiêu khẽ giật mình, nội tâm có chút chóng mặt, hắn cố ý giả ngu, muốn thăm dò đối phương đã biết bao nhiêu, ai biết Trữ Khả Nguyệt lại không bị mình cho vào tròng, lại khiến trong lòng hắn bất định, nói:
– Đã không phải thăm dò, vậy thì xin nói rõ đi.
Trữ Khả Nguyệt nhìn dáng vẻ khẩn trương kia của hắn, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng mình, cười nói:
– Tốt rồi, không cần giả vờ trước mặt ta nữa. Nếu ta cố tình đối phó ngươi, ngươi có thể đi ra thành Hồng Nguyệt sao? Người khác có lẽ không biết, nhưng ta rất rõ ràng, điều kiện có thể khiến cho vương tọa truyền thừa chính là thân mang Nguyệt Đồng, bởi vì một đời thành chủ lưu lại phong ấn chính là kẻ có được Nguyệt Đồng!
Lý Vân Tiêu ngây ngốc một chút, cười khổ nói:
– Chẳng lẽ chỉ bằng vào Nguyệt Đồng ngươi liền đoán ra thân phận ta sao, không khỏi quá võ đoán rồi?
Trữ Khả Nguyệt nói:
– Tuyệt không võ đoán, Nguyệt Đồng không cách nào thông qua truyền thụ có được, nếu không chí bảo như vậy há vẫn một mực ở lại thành Hồng Nguyệt, nhưng có thể thông qua quan hệ huyết thống đạt được truyền thừa nhất định. Cho nên...
Nàng nói từng chữ:
– Ngươi là nhi tử của Cổ Phi Dương không thể nghi ngờ!
Lý Vân Tiêu: ... "
← Ch. 1324 | Ch. 1326 → |