← Ch.1397 | Ch.1399 → |
Hắn một câu nói liền đem hành vi mình muốn ham long chi bí bảo chuyển thành quan tâm bảo vệ.
Nhuận Tường trầm trọng hừ một tiếng, đối phương nói như vậy, hắn cũng không thể bóc trần hoặc tỏ vẻ không cảm kích, bằng không sẽ thực sự có thể xong đời.
Nghiễm Dịch tâm niệm thay đổi thật nhanh, nếu Nhuận Tường đã tỉnh lại, giết là tuyệt đối không thể giết, bởi vì bên trong thiên quan có bí pháp trực tiếp liên hệ Bắc Hải Vương Cung, cũng không biết hắn đã đưa tin đi trở về không, nếu là mạo muội giết, vậy tất nhiên khiến cho hải tộc đại chiến, thật là tứ hải đại họa.
Hắn suy nghĩ một lát, liền lộ ra dáng tươi cười nhu hòa, nói:
– Không biết biểu ca làm sao thảm hại như thế? Quả thật khiến biểu đệ cảm thấy chấn kinh rồi!
Nhuận Tường cũng cảm nhận được đối phương không có địch ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Nói rất dài dòng, xin biểu đệ hãy giúp ta liên hệ hạ Bắc Hải Vương Cung, để cho bọn họ phái người tới đón ta trở lại.
– Nga?
Trong mắt Nghiễm Dịch thần sắc lóe lên, bất động thanh sắc hỏi:
– Ta nghe nói Tụ Mệnh Thiên Quan một ngày tự hành khởi động, sẽ gặp đem tọa độ nơi đó trực tiếp truyền tống quay về bắc hải, chẳng lẽ lời đồn có sai lầm, hoặc giả thiên quan này xảy ra vấn đề?
Nhuận Tường sắc mặt chợt biến, nội tâm thầm nghĩ không tốt.
Tụ Mệnh Thiên Quan đích thật là có loại công năng này, nhưng tin tức đã phát ra rất nhiều ngày, cũng không thấy người của bắc hải tới tìm, Nhuận Tường lúc này trong lòng cũng không nắm chắc, đưa tin có đúng là đã xảy ra vấn đề hay không.
Nếu là một ngày xác thực nhận thức xảy ra vấn đề, sợ là đối phương trực tiếp sẽ hạ sát thủ.
Nhuận Tường kềm chế nội tâm sợ hãi, lớn tiếng quát dẹp đường:
– Nghiễm Dịch, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn giết ta phải không?
ghiễm Dịch bị hắn nói thẳng xuyên thấu suy nghĩ trong tâm, trái lại có chút do dự bất định, rốt cục cười nói:
– Biểu ca đây là nói cái gì vậy? Bên trong tứ hải vương tộc đều là huynh đệ tỷ muội, biểu ca nói như vậy, thực sự khiến biểu đệ cảm giác sâu sắc thất vọng đau khổ.
Nhuận Tường lạnh lùng nói:
– Không phải là tốt rồi, bằng không khiến cho hải tộc đại chiến, đó là phụ vương ngươi cũng không giữ được ngươi!
Trong lòng Nghiễm Dịch kịch liệt nhảy lên, nghĩ đến hậu quả kia, đích xác không phải là mình có thể gánh nổi, nhất thời trong lòng bỏ đi suy nghĩ sát nhân đoạt bảo, nụ cười trên mặt trở nên chân thành, nói:
– Biểu ca đa tâm rồi. Trên người ta vừa lúc mang theo một lọ linh nhũ vạn năm của Đông Hải ta, bên trong còn có ba giọt.
Nhuận Tường động dung đứng lên, cả kinh nói:
– Nghe đồn chỉ cần một giọt liền có thể làm người chết sống lại, thịt bạch cốt linh dược?
– Ha hả...
Nghiễm Dịch lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng, cười nói:
– Mặc dù không có khoa trương giống như trong lời đồn, nhưng đích thật là thánh dược chữa thương. Mặc dù biểu ca thời khắc này thương thế, ta phỏng chừng cần hai giọt là đủ.
Nhuận Tường vội vàng nói:
– Vậy đa tạ biểu đệ rồi, nhanh lên cho ta đi!
– Cho?
Nghiễm Dịch lộ ra một thần sắc khoa trương, vội vàng lắc đầu nói:
– Biểu ca có chỗ không biết, linh nhũ vạn năm mặc dù ở Đông Hải vương cung cũng là vật trân quý dị thường. Trong đó một giọt là phụ vương ban tặng, một giọt khác chính là mẫu hậu yêu thương ta len lén cho, về phần giọt còn lại, ha hả, nói ngươi cũng không biết. Nói chung linh nhũ này là vạn kim khó đổi được, biểu đệ cũng thập phần ngạc nhiên, luyến tiếc đem cho a!
Nhuận Tường bình tĩnh khí, nói:
– Biểu đệ nếu luyến tiếc đem cho, nhưng lại lấy ra để vi huynh xem, tất nhiên là có điều kiện.
Nghiễm Dịch cười nói:
– Thật sự là Đông Hải vật tư bần cùng, so ra kém biểu ca chỗ ở bắc hải xa hoa a. Ta nghe nói trên người biểu ca có vài món chân long bí bảo?
Nhuận Tường sắc mặt đại biến, cả giận nói:
– Biểu đệ có tính toán thật tốt, chẳng lẽ muốn cầm linh nhũ đổi lấy chân long bí bảo của ta sao?
Nghiễm Dịch khiêm tốn cười cười, nói:
– Chân long bí bảo cũng phải sống mới có thể dùng, biểu ca đã thành bộ dạng này phải dựa vào Tụ Mệnh Thiên Quan, cũng không biết còn có thể sống sót hay không, nếu là không muốn chết, vậy chân long bí bảo còn có có ích lợi gì?
Nhuận Tường tức giận hừ nói:
– Thiên quan này đủ để bảo đảm ta không chết, chờ người của Bắc hải vừa đến, tự nhiên có biện pháp đem ta trị liệu.
– Nga? Biểu ca chính là tự tin thiên quan đem tọa độ truyền trở lại?
Nghiễm Dịch cười lạnh nói:
– Nếu là trong đó xảy ra chuyện không may, lỡ mất biểu ca cứu trị, không nói đến tính mệnh có thể bảo trụ hay không, coi như là bảo vệ, nếu là ảnh hưởng đến võ đạo căn cơ, hậu quả kia... , ha hả, biểu ca chắc là người thông minh. Đương nhiên, ta nhất định sẽ giúp đỡ biểu ca thông tri Bắc Hải Vương Cung, chỉ là ta đây lần này xuất cung có nhiệm vụ trong người, phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở lại, vậy làm sao cũng phải dừng lại một một năm rưỡi nữa đi.
Trong lòng Nhuận Tường lửa giận hừng hực thiêu đốt, nhưng lúc này thân bất do kỷ, không thể không cúi đầu, việc Nghiễm Dịch nói cũng chính là điều mà hắn lo lắng.
– Được, ta đổi ba giọt linh nhũ tới lấy...
Sau khi nghĩ thông suốt, Nhuận Tường rốt cục vẫn phải nghĩ bảo mệnh quan trọng hơn, cắn răng nghiến lợi nói.
Trong mắt Nghiễm Dịch lóe lên sắc mặt vui mừng, nhưng vẫn là khoa trương cả kinh nói:
– Ba giọt toàn bộ đều muốn? Biểu ca có bao nhiêu long chi bí bảo a?
– Cái gì? Ba giọt linh nhũ của ngươi chẳng lẽ còn đổi lấy vài món?
Nhuận Tường chỉ cảm thấy một ngụm nộ khí công tâm, thiếu chút nữa trực tiếp tức giận ngất đi.
– Đương nhiên!
Nghiễm Dịch nghiêm mặt nói:
– Vạn năm linh nhũ trân quý và công hiệu biểu ca đã biết được, tuyệt không ở dưới chân long bí bảo, huống hồ biểu ca lúc này đang chờ người cứu mạng đấy. Một kiện chân long bí bảo đổi lấy một giọt linh nhũ.
– Phốc!
Nhuận Tường nghe được cái giá tiền này, rốt cục phun ra tiên huyết, ở trong thiên quan tức đến run người, cả giận nói:
– Cút ngươi loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng này, lão tử cho dù chết, cũng không cần linh nhũ của ngươi.
Nghiễm Dịch sắc mặt nhất thời trầm xuống, hừ lạnh nói:
– Biểu ca xuất khẩu quá đả thương người rồi, không đổi liền không đổi, buôn bán tự do, cần gì phải mắng chửi người sao?
Hắn nói xong liền đem linh nhũ thu vào, nói:
– Nếu là biểu ca lúc nào nghĩ thông suốt, có thể tùy thời tới tìm ta, biểu đệ phỏng chừng sẽ ở hải vực gần biển nghỉ ngơi một trận. Được rồi, để phòng ngừa có người quấy nhiễu biểu ca chữa thương, biểu đệ sẽ đem phụ cận ngàn dặm nơi đây đều dùng cấm chế phong kín, bảo chứng biểu ca an toàn.
Nhuận Tường vừa nghe, càng là sắc mặt đại biến, lập tức hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Nếu là Nghiễm Dịch đem bốn phía phong kín, như vậy Bắc Hải Vương Cung mặc dù chiếm được tin tức và tọa độ, nhất thời nửa khắc cũng tìm không tới, điều này tương đương với đem hắn giam lỏng ẩn núp.
← Ch. 1397 | Ch. 1399 → |