Vay nóng Homecredit

Truyện:Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 1472

Vạn Cổ Chí Tôn
Trọn bộ 3766 chương
Chương 1472: Phong tử (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3766)

Siêu sale Lazada


Bắc Minh Đồng Phương mặt không đổi sắc nói:

– Mọi người đều là thất đại môn phái, không cần xa lạ như thế, Lưu Diễm này tự nhiên là thuộc về Long gia, tất cả mọi người không có ý kiến. Chỉ là nếu phía trước còn bảo bối khác thì hy vọng Long gia cũng có thể nhường cho một chút, chỗ tốt tất cả mọi người đều nên có phần mới đúng.

Lần này người ba phái khác cũng đều phụ họa theo, lời này hoàn toàn hợp với tâm khảm mọi người nên đều nhao nhao đồng ý.

Vũ Trác chán nản, mặt cũng phát xanh rồi, tất cả đều là một đám tiểu nhân vô sỉ, khiến hắn tức đến không biết nói lời nào nữa

Rất nhanh, Lưu Diễm kia liều mạng giãy dụa, bị thu vào trong Bách Linh Đồ, trở thành một bức họa trong đó. Họa trục lập tức bị thu vào, bị Vũ Trác lập tức thu vào trong mi tâm.

Hai tên Long gia khác lúc này mới nhẹ thở ra, nhao nhao vận khí điều tức, thoáng khôi phục một chút khí lực.

– Pháp tắc thế gian trước giờ đều là cường giả có quyền, có bản lĩnh thì tự mình cầm thôi.

Vũ Trác vừa dứt lời liền lập tức tiến về trước.

Trên mặt mọi người lộ ra dáng cười, bọn hắn muốn đúng là người mở đường, nguyên một đám đều lục tục theo sao.

Chỉ còn lại Trần Phong và ba người ở phía xa không dám tiếp tục tiến lên, định dừng lại đây cho đến khi Bí Cảnh chấm dứt, truyền tống ra ngoài.

Sau khi suy nghĩ một chút, ba người cũng trở nên thản nhiên, bắt đầu ngồi xuống điều tức, an dưỡng thương thế trên người.

Hơn nữa dưới Cực Dương chi lực như thế này thì đây cũng là một chỗ tu luyện khó cầu, ở chỗ này nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng cũng coi như có thu hoạch rồi.

Trong lòng Bắc Minh Lai Phong đột nhiên khẽ động, quay đầy lại nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu đang thản nhiên đi tới ở sau đội ngũ, âm lãnh nói:

– Vân thiếu, không phải là ngươi không ngăn được Cực Dương chi lực kia, chỉ có thể dừng bước sao? Hiện giờ sao lại tựa như không có việc gì vậy?

Lời hắn nói lập tức khiến tất cả mọi người đều quay đầu, nguyên một đám tràn đầy nghi hoặc.

Lý Vân Tiêu cũng kinh ngạc nói:

– Đúng rồi, sao không có việc gì nữa nhỉ?

Hắn nhìn qua chung quanh, kinh hỉ vạn phần nói:

– Ha ha, nhất định là Lưu Diễm kia bị thu, cho nên Cực Dương chi lực giảm đi rồi.

– Đánh rắm, Cực Dương chi lực là từ tế đàn truyền đến, có quan hệ gì đến Lưu Diễm chứ?

Bắc Minh Lai Phong cực kỳ tức giận, mọi người cũng đều nhìn ra mánh khóe, biết rõ Lý Vân Tiêu lúc trước nhất định là giả vờ, không khỏi âm thầm kinh hãi, cái này chỉ có thể nói rõ Lý Vân Tiêu đã sớm đã nhận ra sự tồn tại của Lưu Diễm, bởi vậy mới giả hồ đồ như thế.

Lý Vân Tiêu trợn trắng mắt liếc qua Bắc Minh Lai Phong, vô tội nói:

– Ta nào biết chúng có quan hệ gì hay không, tóm lại vừa rồi thấy không thoải mái, nhưng giờ lại rất thoải mái, làm sao vậy? Chẳng lẽ còn không cho phép ta thoải mái sao?

Bắc Minh Lai Phong tức đến kêu lên oa oa, hận không thể xông lên đánh chết hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, liền nghiêng đầu đi, không muốn nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Sau khi không còn Lưu Diễm, mọi người một đường thông, tế đàn xa xa nhìn qua giống như gần nơi trước mắt vậy.

Ba người Long gia ở trước đột nhiên dừng bước, thần sắc trở nên ngưng trọng, tựa hồ phát hiện dị trạng.

Ở hơn bốn trăm mét, người bốn phái và Lý Vân Tiêu cũng đồng thời dừng lại, nguyên một đám cảnh giác đề phòng.

Bắc Minh Đồng Phương từ xa hô lên:

– Ba vị bằng hữu, sao lại đột nhiên dừng lại thế?

Ba người kia không trả lời, đột nhiên một hồi thanh âm "Ông ông" truyền đến, giống như ong mật vậy, ban đầu còn cực kỳ nhỏ, sau đó chậm rãi càng lớn càng nhiều hơn, thoáng cái toàn bộ Thiên Địa đều tựa hồ như tràn ngập thanh âm này, khiến người một hồi tâm phiền ý loạn, khí huyết trong cơ thể sôi trào không thôi.

"Phanh"

Lý Vân Tiêu là người đầu tiên xông lên bầu trời, hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống dưới.

Mọi người vẫn không rõ chuyện gì xảy ra đã đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, chỉ thấy hai chân một gã đệ tử Bắc Minh thế gia đã bị một đám gì đó màu đen bò đấy lấy, tựa hồ như đang cắn nuốt thân thể của hắn vậy, chúng không ngừng bò lên trên người.

Lúc này mọi người mới hoảng sợ phát hiện, trong hạt cát dưới chân lại là một đống điểm nhỏ màu đen, chúng đang bắt đầu bò lên thân thể mọi người

Lần này toàn bộ đều sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng vận chuyển nguyên lực rót vào hai chân, muốn chấn bay những điểm đen kia, nhưng vừa mới đánh tan một tầng, lại có càng nhiều hơn nữa bò lên, hơn nữa điểm đen kia vậy mà có thể nuốt Cửu Thiên Đế Khí, không ít đều chui vào trong bắp chân mọi người.

– Đáng chết.

Bắc Minh Đồng Phương tức giận mắng một câu, trực tiếp đạp xuống một cước, một đạo Hàn Băng chi khí lan khắp mặt đất, lập tức khiến mọi thứ trong phạm vi trăm mét đều đông lại, lúc này mới ngưng được điểm đen kia lan tràn.

La Nguyên Khải kinh hãi nói:

– Đều giết sạch rồi sao?

Bởi vì băng hàn chi khí nên khiến hai chân mọi người đều bị đông lạnh đến tê rần, cho nên tạm thời không cảm thụ được điểm đen kia lan tràn nữa, hơn nữa Thiên Địa cũng yên tĩnh lại.

Bất Quang Lượng chậm rãi nói:

– Có lẽ đều chết hết, Hàn Băng chi khí của Bắc Minh thế gia là vật chí âm, loại côn trùng ra đời tại nơi Cực Dương thế này căn bản không thể nào ngăn cản nổi.

Hắn vừa nói xong, một tiếng băng nứt nho nhỏ vang lên, là liền biết bản thân đã sai rồi.

Sau đó đại lượng tiếng "Rầm rầm rầm" rất nhỏ như là hạt mưa đánh vào trên cửa, liên tiếp không ngừng, vang khắp đầy trời

Mọi người hoảng hốt nhao nhao chấn vỡ Hàn Băng, cũng bắt chước Lý Vân Tiêu lao lên không trung, dốc sức liều mạng vận chuyển đế khí bức ra đám côn trùng trên hai chân, lại dùng đế khí giết chết.

Lúc này mọi người mới phát hiện, nhưng côn trùng này vậy mà là một đám Phong Tử hình thể cực nhỏ, hơn nữa ẩn chứa kịch độc, sắc mặt không ít người bắt đầu xám ngắt phát tím. Độc tính có thể khiến Võ Đế trúng chiêu, có thể nghĩ. Mọi người lập tức hoảng sợ nuốt vào các loại đan dược, các loại linh đan nhao nhao vào bụng.

Thừa Hạo Miểu đột nhiên giật mình nói:

– Sao ba người Long gia kia lại không có việc gì thế?

Lúc này mọi người mới phát hiện, ba người Vũ Trác vẫn còn im im lặng lặng đứng ở phía trước, dưới chân không có một đầu Phong Tử, cực kỳ an toàn. Mà sau lưng chỗ mọi ngươi đứng lúc trước lại không ngừng có Phong Tử tuôn ra, hơn nữa ngày càng nhiều.

Bản thân ba người Vũ Trác cũng cảm thấy kỳ quái, cau mày, cảm thấy khó hiểu.

Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:

– Chẳng lẽ là huyết mạch Chân Linh trong cơ thể bọn họ khiến Phong Tử này không dám tới gần sao?

Mặc dù suy đoán này có chút gượng ép, nhưng cũng chỉ có loại giải thích này.

Đám Phong Tử trên cát càng ngày càng nhiều, vậy mà ngưng tụ thành nguyên một đám phong đoàn, tạo thành các loại đồ án, bắt đầu bay lên chỗ mọi người, thanh âm "Ông ông" tràn ngập bầu trời.

– Chư vị tránh ra, đám côn trùng này giao cho ta đối phó đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3766)