← Ch.1539 | Ch.1541 → |
Úy Đông Dương cười nói:
– Cái này tiểu đệ không biết, có lẽ bọn hắn cảm thấy lực lượng của mình đã đủ, khinh thường hợp tác với người ta a?
– Hừ.
Suất Quân Uy lạnh lùng hừ thoáng một phát, thần sắc trên mặt biến hóa phức tạp.
Úy Đông Dương nói:
– Theo như Quân Uy đại nhân vừa rồi nói thì Tân gia có lẽ sẽ không có ai đến, vậy chúng ta đi vào thôi?
Suất Quân Uy nhìn ra xa xa, bọn họ là hai đội nhân mã, không biết người đội khác vì sao còn chưa tới.
Úy Đông Dương thấy thần sắc hắn do dự, khó hiểu nói:
– Quân Uy đại nhân còn điều gì băn khoăn sao?
Suất Quân Uy đang muốn nói, đột nhiên bên tai nghe được truyền âm của Lý Vân Tiêu, lập tức sắc mặt hơi đổi, ngược lại nói:
– Cũng không có gì băn khoăn, nếu vậy thì đi thôii. Chúng ta đều là người mới lần đầu đến, làm phiền các vị đại nhân Úy gia dẫn đường rồi.
Úy Đông Dương nói:
– Dễ nói, mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tiến thối là được.
Hắn nói xong, liền cùng người Úy gia bước vào trong phương không gian vặn vẹo phía trước. Bọn hắn chẳng qua chỉ bước ra một bước thôi, thân thể tất cả mọi người đã trở nên vặn vẹo, hơn nữa thoáng cái chỉ còn thấy được mấy cái chấm đen ở xa xa.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn qua cảnh tượng trước mắt trở nên suy tư.
Suất Quân Uy lại quay đầu lại, hỏi chuyện truyền âm vừa rồi.
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
– Những người Úy gia này tựa hồ trong lòng có quỷ, Quân Uy đại nhân có thể lưu lại một đạo tin tức ở đây, đợi đội ngũ khác tới sau có thể rõ ràng. Nếu thật sự có vấn đề, đến lúc đó cũng có thể tiếp ứng, không đến mức hoàn toàn bị động.
Suất Quân Uy trong lòng hơi trầm xuống, tựa hồ ý thức được việc này sẽ không đơn giản, thập phần đồng ý với ý kiến của Lý Vân Tiêu.
Hắn đi phía trước một bước, lập tức đánh ra vài đạo quyết ấn, tạo thành một cái trận pháp hình tròn, thời gian dần qua ẩn vào trong hư không, lúc này mới nói:
– Đội ngũ khác chỉ cần đến nơi đây liền có thể phát hiện tin tức ta lưu lại, Vân Tiêu đại nhân, chúng ta đi thôi.
Một đoàn bảy người trực tiếp bước vào khu vực phía trước, cũng cảm nhận được không gian trước mặt khẽ nhúc nhích, liền phát hiện đã rời khỏi chỗ lúc trước hơn 1000m rồi, mà người Úy gia đang ở phía trước không xa chờ bọn hắn, bảy người vội vàng đi theo.
Suất Quân Uy nói:
– Đông Dương huynh, tiến vào khu vực này cảm giác như cách ly với ngoại với vậy, khiến ta có cảm giác thập phần nguy hiểm, không biết người hai nhà Đỗ, Tần đã đi đâu rồi
Úy Đông Dương cười nói:
– Cảm giác rất nguy hiểm là tốt rồi, bọn hắn có lẽ đã thâm nhập vào trong rồi. Mấy ngàn dặm phía trước đều là khu vực ngoại vi cả, tùy thời phải chú ý nguy hiểm mới được.
Một gã người Úy gia đột nhiên nói:
– Nói nguy hiểm, nguy hiểm đã tới rồi
Mọi người trong lòng rùng mình, nhìn lại phía trước, chỉ thấy chỗ cách đây hơn trăm mét có một đầu sói hoang cao cỡ nửa người, màu lông trên người pha đen, tạo thành hoa văn cổ quái, trong đôi mắt tỏa ra lục quang, tựa hồ đang nhìn chăm chú về hướng mọi ngươi.
Lý Vân Tiêu cảm thấy hiếu kỳ, thần thức bắn qua. Đầu sói hoang kia trong yên tĩnh lộ ra khí tức cực kỳ hung bạo, dĩ nhiên là yêu thú bát giai.
Khó trách cường giả bốn nhà hai thành tiến đến đều vẫn lạc, xem ra ở khu vực ngoại vi này có yêu thú cửu giai rất có khả năng là thật. Nhưng mà nơi này linh khí mỏng manh, những yêu thú này sao lại ở đây chứ?
Hai mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, hai đồng tử dần dần hóa thành Huyết Nguyệt, Nguyệt Đồng chi lực tản ra, ngưng mắt nhìn qua.
Thân hình con sói hoang kia đột nhiên run lên, trong miệng thấp "NGAO" một tiếng, sau đó nhảy ra mấy mét, cúi cái đầu xuống, làm ra trạng thái tùy thời công kích, vạn phần cảnh giác nhìn qua bên này.
Lý Vân Tiêu trong lòng bắt đầu hồ nghi. Dưới Nguyệt Đồng chi lực của hắn, có thể khám phá tất cả ảo thuật, đầu sói hoang này quả thật là thật thể, cũng không phải hư ảo.
Lục quang trong mắt sói hoang càng lớn, hung mang lóe lên lóe lên, tựa hồ cảm giác được gì dods, thấp giọng "Ngao ngao" vài câu, lại đột nhiên quay người chạy vội đi, chỉ mấy hơi đã biến mất trước mặt mọi người.
– Ồ, sao lại chảy rồi.
Một gả nam tử thuộc Úy gia lộ ra vẻ hồ nghi, nói:
– Căn cứ mấy lần dò xét trước kia, vô luận gặp phải yêu thú gì, căn bản đều không sợ chúng ta, mặc dù không chủ động công kích, cũng là đứng xa xa nhìn, chưa từng xuất hiện tình huống chạy đi bao giờ cả.
Nam tử này chính là người lần trước đã đến dò xét, gọi là Úy Kỳ Nhân, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
– Ah? Còn có loại chuyện này sao, vì sao Suất gia ta không biết?
Trên mặt Suất Quân Uy lúc này chìm xuống, nói:
– Đông Dương huynh, ngươi đây là tin tức cùng hưởng sao? Tình báo trọng yếu như thế sao chưa bao giờ lộ qua thế?
Úy gia là người đầu tiên tiến vào phiến khu vực này điều tra, tất cả tin tức mà mấy nhà khác tiến đến lần trước đều là do Úy gia truyền ra.
Hơn nữa hôm nay xem ra, Úy gia nhất định đã che giấu rất nhiều tin tức, sắc mặt Suất Quân Uy càng ngày càng khó coi.
Úy Đông Dương bật cười khanh khách:
– Quân Uy đại nhân thật sự nghĩ nhiều rồi, đây nào phải tình báo gì chứ, nơi đây ít ai lui, yêu thú ở đây rất ít khi thấy nhân loại, đương nhiên sẽ không biết sợ rồi, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Về phần đầu sói hoang trước kia, hẳn là bị uy áp trên người Quân Uy đại nhân chấn nhiếp rồi, ha ha.
Suất Quân Uy hừ mạnh một tiếng, tự nhiên là không tin, cảnh giác trong lòng tăng lên mức cao nhất.
Chỉ có Lý Vân Tiêu biết rõ, con sói kia hẳn là nhận ra Nguyệt Đồng chi lực của mình, bởi vậy nên mới bị dọa sợ. Những yêu thú trí tuệ không cao này tuy rằng thần thức cực thấp, nhưng nhạy cảm và thiên tính lại hơn xa nhân loại, đặc biệt là yêu thú loại linh khuyển, lực cảm ứng của chúng nhân loại khó mà sánh bằng được
Về sau một đường đồng hành, tiếp tục phát hiện không ít yêu thú một mình, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên vùng đất, quả nhiên không có đầu nào bỏ chạy cả, đều ở xa xa nhìn xem, có đôi khi còn có yêu thú nghênh ngang chạy qua trước mặt mọi người nữa, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới vậy.
Sau khi đi mấy ngàn dặm, Suất Quân Uy lạnh lùng nói:
– Đông Dương lão đệ, một đường đi tới đã gặp qua mấy yêu thú, nhưng chúng đều không công kích, tựa hồ không hề nguy hiểm như trong tưởng tượng, không biết những yêu thú cửu giai công kích người kia đã đi đâu rồi?
Trên mặt Úy Đông Dương cũng lộ ra vẻ hồ nghi, thì thào nói:
– Quả thật có chút kỳ quái, chẳng lẽ đã bị người hai nhà Đỗ, Tần thanh trừ rồi sao? Không quá giống ah, một đường tới căn bản cũng không có dấu vết đánh nhau mà?
Đột nhiên Úy Kỳ Nhân kinh hô một tiếng, chỉ vào phía trước hoảng sợ nói:
– Gió, gió màu đen.
Một đạo gió xoáy màu đen xuất hiện trên sỏi đá đỏ tươi, dùng tốc độ cực nhanh quét về trước. Phía trước là một đầu yêu thú cực lớn như bò cạp đứng trên mặt đất, đột nhiên nổi giận chạy đi.
← Ch. 1539 | Ch. 1541 → |