← Ch.1639 | Ch.1641 → |
"Bành"
Hồn nô kim sắc kia trực tiếp nổ thành vô số hào quang, các loại quái thanh bén nhọn không ngừng tuôn ra, cuối cùng thối lui ra mấy ngàn trượng ngưng hình lại, chỉ có điều hào quang đã tối đi không ít.
Sắc mắt Đoạn Thiên Hữu đại biến, vội vàng hai tay "BA~" một tiếng khép lại, ba đầu Hồn nô kim sắc kia lập tức hợp lại làm một, kim quang xán lạn, bay trở về đến bên cạnh hắn.
Hắn lại lăng không một trảo, chụp lấy Phệ Hồn Phiên vào trong tay, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
Mọi người trên đài quan chiến cũng biến sắc, toàn bộ đều nhìn lại hư không. Chỗ một quyền vừa rồi rơi xuống hiện ra một đạo lỗ đen, chậm rãi xuất hiện một đạo nhân ảnh
Bóng người kia toàn thân màu lam nhạt, dáng người khôi ngô, chỉ cao chừng nửa người, trên mặt mọc ra hai cái nanh, mắt lộ ra hung mang.
Tất cả Hải tộc thấy thế, lập tức hoan hô lên, lớn tiếng kêu:
– Lực Kình thống lĩnh Lực Kình thống lĩnh.
Thoáng cái thanh thế rung trời, sĩ khí bị đánh tan lúc trước lần nữa ngưng tụ.
Đoạn Thiên Hữu nói:
– Võ Đế cao giai Hải tộc?
Trên mặt Lực Kình thống lĩnh lộ ra một tia cười lạnh, nói:
– Nhân loại ti tiện, ngươi đánh rất sung sướng a?
Đoạn Thiên Hữu liếm lấy môi dưới, khặc khặ-x-xxxxx cười nói:
– Không tệ, không tệ, hồn phách có thể so với Võ Đế bình thường của nhân loại rồi, ngươi là cố ý đến đưa đồ bổ cho ta sao?
Trên mặt Lực Kình nhe răng rười, đi ra phía trước một bước, một quyền đánh tới lạnh giọng nói:
– Đúng vậy a, xem ngươi có thể ăn được không!
"Ầm ầm"
Toàn bộ không gian trực tiếp bị đánh tan, khí kình cường đại cuốn lấy tất cả chung quanh, dưới quyền phong trực tiếp hiện ra một vùng hư không màu đen, khe hở thoáng cái liền lan ra như mạng nhện vậy.
Đoạn Thiên Hữu hoảng hốt, quyền kình chi uy như thế, bá đạo dị thường, không chỉ có thế như Thái Sơn, hơn nữa còn trực tiếp đè ép không gian vào một điểm, khiến người không cách nào trốn chạy được.
Phệ Hồn Phiên trong tay hắn vội vàng cuốn lên, giống như một kiện huyền khí ngăn cản ra ngoài.
"Phanh"
Phệ Hồn Phiên đã trúng phải một quyền kia, một cổ cự lực cực lớn chấn động lên, Đoạn Thiên Hữu cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn đứt gãy, trong nội phủ bị chấm ra một ngụm máu tươi, cả người lăng không lui lại hơn mười bước mới đứng vững được thân thể.
– Lực Kình thống lĩnh, Lực Kình thống lĩnh.
Trong hải tộc lập tức hoan hô vang trời, nguyên một đám hoa chân múa tay vui sướng.
Người hai tộc bởi vì sự xuất hiện của Lực Kình thống lĩnh nên lập tức phân tán ra, hình thành hai bên phân biệt rõ ràng, toàn bộ thối lui đến sau lưng, nhường chiến trường lại cho hai người
Đoạn Thiên Hữu bị thương, cũng không được mọi người đồng tình, đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, còn có người lộ ra thần sắc đáng đời nữa.
– Ăn ngon không?? Cặn bã cặn bã!
Lực Kình thống lĩnh cười lạnh một tiếng, thân thể "Vèo" một tiếng liền biến mất tại chỗ.
– Thật nhanh.
Tất cả mọi người đều chấn động, vốn lấy hình thể cục súc và lực lượng khổng lồ như đối phương đáng lý ra nên thuộc về loại không được nhanh nhẹn mới đúng, không thể tưởng được tốc độ lại cực nhanh hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người.
"Phanh"
Nháy mắt khi Lực Kình thống lĩnh xuất hiện, lại một đạo quyền ý chấn ra, chỉ thấy Đoạn Thiên Hữu phun ra một cột máu thật dài, cả người đều văng lên bầu trời
Mọi người trên đài quan chiến sắc mặt liền khó coi, mới hai chiêu đã hoàn toàn bị thua, cái này cũng quá tổn thương sĩ khí đi.
Nhậm Chiến Hùng lạnh giọng nói:
– Để cho ta đi thôi, tên này dám một mình tiến đến, nhất định có chút tài năng, Đoạn Thiên Hữu không thích hợp ứng đối với loại cường giả hệ sức mạnh này.
Ninh Hoài Thụ do dự bất định, xin giúp đỡ nhìn qua những người khác.
Trương Thiểu Sơ lạnh lùng nói:
– Lại xem một chút đi, hắn nói như thế nào cũng là Võ Đế thất tinh, chẳng lẽ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như vậy thôi sao?
Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu, dù sao bọn hắn đối với Đoạn Thiên Hữu cũng không có cảm tình gì, nếu không phải cùng một chiến tuyến thì bị đánh chết bọn hắn ngược lại còn vỗ tay khen hay nữa ấy chứ!
Thân thể Đoạn Thiên Hữu tựa hồ bị trọng thương rất lớn, sau khi bị đánh bay liền trực tiếp lơ lửng trên không trung, vẫn không nhúc nhích.
– Cặn bã cặn bã, còn chưa chết sao?
Lực Kình thống lĩnh khinh thường ngẩng đầu nhìn lại, lạnh lùng nói:
– Thay vì sống khuất nhục như vậy, không bằng sớm chấm dứt tánh mạng đi thì hơn a!
Thân ảnh hắn lóe lên, lần nữa nhanh chóng xông tới, đánh ra một quyền.
Thân thể Đoạn Thiên Hữu bỗng nhiên xoáy thoáng một phát, lăng không xếp bằng xuống, chắp tay trước ngực, một cổ khí tức hung mãnh toát ra từ người hắn, phảng phất như có mãnh thú thấp giọng gào rú trong người vậy.
"Rống"
Đồng thời gương mặt hắn cũng trở nên trực kỳ dữ tợn, trên người bắt đầu lần lượt yêu hóa, song chưởng chắp tay trước ngực lăng không chụp tới.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, không thể tưởng được Đoạn Thiên Hữu lại tu luyện cả Hồn Chiến Kỹ Pháp. Bình thường trong Phệ Hồn Tông hoặc là tu hồn chiến chi kỹ, hoặc là tu Phệ Hồn Phiên, tu cả hai loại như vậy thập phần rất thưa thớt, càng thêm khó được chính là hắn vậy mà đều tu tới cảnh giới không thấp, mãnh thú gầm nhẹ trong cơ thể kia tuyệt đối là tồn tại cửu giai.
"Bành"
Một quyền một chưởng giao kích cùng một chỗ, Đoạn Thiên Hữu lần nữa chấn động toàn thân, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay lên không trung.
– Hừ, còn có chút năng lực phản kháng cơ đấy.
Trên mặt Lực Kình thống lĩnh lộ vẻ dữ tợn, cười tàn nhẫn nói:
– Đã như vậy, ta liền xé nát ngươi, để cho đám các ngươi xem rõ ràng a!
Hắn đột nhiên cảm thấy chủ ý này rất tốt, có thể đả kích được sĩ khí bên phía nhân loại, lập tức lóe lên xông tới trước.
Đoạn Thiên Hữu chỉ cảm thấy cốt cách toàn thân cũng đã đứt gãy ra, có chỗ càng trực tiếp nát bấy xương cốt, còn không đợi hắn thở một hơi, một cổ trùng kích đã lao đến trước mặt.
– Con súc sinh chết tiệt.
Hắn giận dữ rống lên một tiếng, Phệ Hồn Phiên trên tay giương lên, lập tức Thiên Địa biến sắc, Hồn nô kim sắc lập tức bay lên, mở ra cái miệng cực lớn, đủ để thôn thiên phệ địa.
Tốc độ chậm chạp Hồn nô, không bắt kịp tốc độ của Lực Kình thống lĩnh, nhưng Đoạn Thiên Hữu để nó bay thẳng cắn tới mình, lập tức một phương Thiên Địa toàn bộ đều nằm trong phạm vi cái miệng của nó.
– Ân? Thứ này có chút phiền toái.
Lực Kình thống lĩnh đang di chuyển với tốc độ cao trên không nhíu mày, trực tiếp hiện thân ở trước mặt Đoạn Thiên Hữu, xoay người đánh tới một quyền.
"Bang bang"
Hai cái liên bạo, Hồn nô cấp bậc huyền kim lập tức bị đánh xuyên miệng, lộ ra một tia thần sắc thống khổ, nhưng rất nhanh đã không ngừng chữa trị lại, cũng lại tiếp tục nhịn đau cắn tới
Lực Kình thống lĩnh nhướng mày, thứ này hắn cũng mới thấy lần đầu, có chút cảm giác hơi sợ, thân ảnh lóe lên muốn xuyên qua trong cái động lớn bị đánh ra kia.
Trên mặt Đoạn Thiên Hữu lộ ra thần sắc âm lãnh, Phệ Hồn Phiên múa vài cái, trực tiếp thay trời đổi đất, hồn phiên kia càng đường hoàng ra, cuốn lấy tất cả về trước.
← Ch. 1639 | Ch. 1641 → |