← Ch.1691 | Ch.1693 → |
Trong mắt Phi Minh hiện lên một đạo hàn mang, tuy rằng hắn cũng không phải là hậu duệ Chân Long, không có huyết thống cao cao tại thượng, nhưng là kiếm thị của chủ mẫu Đông Hải, lại là một cường giả Võ Đế không thể khinh thường, võ đạo chi tâm cường đại khiến trong lòng hắn dâng lên lửa giận, lạnh giọng nói:
– Phi Minh tuy là kiếm thị, nhưng chủ mẫu một mực ưu ái có thừa, cũng không sẽ hô to gọi hỏ đối với Phi Minh, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta một mực ở lại Vương cung Đông Hải. Chủ mẫu đối với ta có ơn tri ngộ, cho nên ngươi vừa rồi nhục ta, ta bỏ qua cho Dịch điện hạ lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Sắc mặt Nghiễm Dịch biến thành xám trắng, hắn cảm nhận được rõ ràng vừa rồi ánh mắt Phi Minh tuôn ra sát khí lạnh như băng, mặc dù hiện giờ thực lực mình tăng nhiều cũng nhịn không được cảm thấy rét run, nếu mình lại mắng hắn một câu nữa thì có lẽ thật sự phải bỏ mang lại đây rồi.
Ở trong tứ hải, ngoại trừ Vương Tộc tứ hải thuộc về tồn tại cấp độ B ra, còn có một ít chủng tộc thần bí cường đại, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, phần lớn đều ẩn trong biển sâu, cũng không nghe theo Vương tộc hiệu lệnh, nhưng cũng có được thực lực cấp độ B.
Mà gia tộc của Phi Minh chính là tồn tại khủng bố như thế. Phi Minh có thân thế cực kỳ bi thảm, bị gia tộc vứt bỏ và đuổi giết, thẳng đến khi mẫu thân Nghiễm Dịch ra mặt hắn mới được cứu, sau đó một mực lưu lại bên người mẫu thân hắn với tư cách là một trong tứ đại thị vệ.
Phi Minh sau khi nói xong chợt khôi phục vẻ đạm nhiên, nói:
– Dịch điện hạ, không nên tinh nghịch nữa, theo ta đi thôi.
Nghiễm Dịch tức đến giận sôi lên, bộ dạng đối phương giống như đang nói chuyện với tiểu hài tử vậy, hắn tức đến cơ hồ muốn nổ tung lên, nhưng ở trước mặt thực lực khủng bố kia, mặc dù hắn là Vương tộc cũng không dám quá phận nữa, lập tức hóa ra Chân Long pháp thân, một chiêu Long bái vĩ đá ra ngoài, khiến cả đáy biển đều trở nên xôi trào.
Sau đó cả người Nghiễm Dịch liền hóa thành một đạo lưu quang lao lên mặt biển.
Phi Minh thần sắc như thường, không chút nào để kinh đào cuồn cuộn kia vào mắt, chỉ là sâu trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ngóng nhìn lấy phương hướng Nghiễm Dịch bỏ chạy. Lực lượng thời gian trọng hội cũng đang từ trên đại dương bao la dần truyền đến.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì lai sinh ra hiện tượng kỳ quái như thế chứ?
Khóe miệng Phi Minh lộ ra tươi cười, vừa vặn thừa cơ hội Nghiễm Dịch không nghe lời đi xem một chút, cũng không tính là vi phạm ý chủ mẫu.
Thân ảnh hắn lóe lên, liền biến mất dưới đáy biển.
Đạp Thanh Vân ngửa đầu Xi.. Xiiii.. một tiếng, Tử Thanh song sắc trên đuôi trở nên tươi đẹp, kéo lấy chiến xa thật dài lao lên mặt biển.
Giờ phút này trên trời cao, Cự Kiểm Thú đã đoạn tuyệt sinh cơ phiêu phù trên bầu trời, trên gương mặt lộ ra một cái động lớn, đã bị bắn đến hoàn toàn biến dạng luôn rồ.
"Ầm ầm"
Đột nhiên chiến hạm chấn run lên một cái, chỉ thấy trong đại động đen kịt trên người Cự Kiểm Thú tựa hồ xoáy ra một đạo lực lượng lan tràn khắp thiên địa, bắt đầu không ngừng xé rách lấy không gian, mà ngay cả chiến hạm cửu giai cũng bị lay động, bị hút vào trong vòng xoáy kia.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong đột biến, quát lớn:
– Dừng lại ổn định chiến hạm.
Sau mấy hơi thở, chiến hạm lăng không ngừng lại, một gã đệ tử vội bước lên trước báo cáo, nói:
– Lai Phong đại nhân, lực hấp xả của hắc động kia càng lúc càng lớn, có cần quay lại không?
Bắc Minh Lai Phong mặt âm trầm, nhìn về phía thi thể Cự Kiểm Thú đang dần vỡ ra ở phía trước, các lỗ đen lớn nhỏ trên gương mặt đã kết nối lại cùng một chỗ với nhau, hơn nữa không ngừng lan tràn, khiến thân thể Cự Kiểm Thú càng bị kéo thêm ra, một cái hắc động thật lớn xuất hiện ngay phía trước chiến hạm ngăn cản đường đi bọn hắn lại
Nếu lui về phía sau khi chỉ có thể đi một đường vòng thật lớn, hoặc là chờ lỗ đen kia tự động tiêu tán đi thôi.
Bắc Minh Kháng Thiên ngóng nhìn hắc động kia một hồi, giận dữ nói:
– Quay đầu đi, lỗ đen này là năng lượng bên trong cơ thể Cự Thú sụp xuống sau khi nó tử vong, giống như ngôi sao trên bầu trời vậy, thật không biết Hải thú bực này là sao nữa.
"Rầm rầm rầm"
Đột nhiên từ phía sau truyền đến rất nhiều công kích, nhao nhao rơi vào trên kết giới phòng ngự, kích thích từng đạo hào quang nở rộ trên không trung.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia tinh mang, lại cười nói:
– Nhuận Tường ẩn nhẫn lâu như vậy, rốt cục xuất hiện sao? Thời gian phản tổ mà Cự Kiểm Thú mang lại trước khi chết có thể khiến hắn gia tăng bao nhiêu lực lượng đây? Ta thật sự rất chờ mong đấy!
Thân hình Bắc Minh Kháng Thiên chấn động, giật mình nói:
– Ngươi nói thời gian phản tổ, chẳng lẽ là...
Đột nhiên một đạo lực lượng tuyệt cường ngưng tụ trên bầu trời, hóa thành Long hình lăng không chấn xuống, giống như một đầu Thượng Cổ Chân Long tái hiện nhân gian, gào thét đánh lên chiếm hạm vậy.
"Ầm ầm"
Toàn bộ chiến hạm đều cự chiến, kết giới phòng ngự thoáng cái bị đánh sụp mấy tầng hào quang, sau đó rất nhiều cường giả Hải tộc liền xuất hiện, nhao nhao liên thủ đánh xuống dưới, đánh vỡ tầng tầng màn sáng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, khó có thể tin nhìn ra bên ngoài chiến hạm, những Hải tộc lăng không xuất hiện kia nguyên một đám hung hãn dị thường, mà ngay cả hình thể cũng tựa hồ lớn hơn một vọng, giống như tiến nhập trạng thái bạo tẩu vậy!
"Bang bang"
Kết giới phòng ngự càng ngày càng yếu, tiêu giảm cực kỳ nhanh chóng.
Bắc Minh Lai Phong hoảng hốt, sợ hãi rống nói:
– Giữ vững, nhất định phải giữ vững.
"Oanh"
Một đạo quang mang bị tạc ra lỗ hổng, rất nhiều cường giả Hải tộc nhao nhao nhảy vào, trong nháy mắt đã đánh tới mọi người, khí tức hung ác thô bạo thoáng cái lan tràn khắp mọi nơi.
Không chỉ là sự hung ác mãng hoang do lúc phản tổ mang đến, mà còn có khuất nhục và cừu hận vô tận vì Cự Kiểm Thú bị giết nên mỗi Hải tộc đều trừng lớn cặp mắt, hận không thể đồng quy vu tận với địch nhân.
Bắc Minh Lai Phong sau khi ngốc trệ chốc lát liền kinh sợ quát:
– Giết, tất cả mọi người không được lui về phía sau, giết sạch đám Hải tộc này đi!
Chính hắn một kiếm nơi tay, đi đầu vọt tới.
"Phanh"
Kiếm quang quét xuống, trực tiếp chém bay cánh tay một gã Hải tộc hình thể vừa thô vừa to, trên đầu mọc lên sừng dài xuống dưới.
Tên Hải tộc kia rống to mấy tiếng thống khổ, liền cúi đầu xuống, dùng cái sừng trên đầu liều lĩnh đâm qua, coi thân thể khổng lồ giống như vũ khí không tiếc tất cả xông tới trước.
"Phanh"
Cái sừng kia đâm vào trên thân kiếm của Bắc Minh Lai Phong, ép khiến khí tức của hắn không ngừng suy yếu, lại lui về sau một bước.
Bắc Minh Lai Phong trong lòng hoảng hốt, chiến sĩ Hải tộc trước mắt này chẳng qua chỉ có lực lượng Võ Tôn đỉnh phong thôi, sao có thực lực chống lại hắn được chứ.
Ngay khi trong lòng hắn kinh hãi thì tên cường giả Hải tộc kia có chút ngẩng đầu lên, trên gương mặt dữ tợn lộ ra một tia cười tàn nhẫn.
← Ch. 1691 | Ch. 1693 → |