← Ch.1718 | Ch.1720 → |
Về phần loại thứ ba chính là huyền khí siêu phẩm, nó đã hoàn toàn là mình diễn biến Thiên Địa, tự thành quy tắc, bản thân chính là tồn tại cùng loại với thế giới.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, dùng ánh mắt của hắn mà nói bình thường thôi, kỳ thật đã xem như không tệ rồi.
Nhưng nghe vào tai An Lăng Kiến lại thấy cực kỳ không thoải mái, lạnh lùng nói:
– Vân Tiêu công tử không hổ là Thuật Luyện Sư cửu giai, kiến thức rộng rãi, tầm mắt cao không giới hạn rồi.
– Hừ, người này luôn luôn tự cao tự đại, kỳ thật cũng không có bản lãnh gì cả.
Nguyễn Tích Tuyền nhìn ra manh mối có chút không đúng, liền vội châm ngòi một cái.
Quả nhiên, An Lăng Kiến tuổi trẻ khí thịnh, vốn đã có điều hoài nghi và không phục với thân phận Lý Vân Tiêu, nên nói:
– Ah? Vân Tiêu công tử không phải Thuật Luyện Sư cửu giai sao? Sao lại không có bản lãnh gì được?
Nhan Thụ Thư cũng cười rộ lên, nói:
– Cái gọi là Thuật Luyện Sư cửu giai là chính bản thân hắn nói, chưa ai thấy qua cả, trong những người chúng ta cũng không có Thuật Luyện Sư cao giai tồn tại, dù ai cũng không cách nào nghiệm chứng hắn nói thật hay giả, nếu không phải có những cường giả Võ Đế cao giai như Bắc Minh Kháng Thiên trưởng lão ở đây, ta đoán chừng hắn đã nói mình là Phong Hào Võ Đế rồi.
An Lăng Kiến nhíu mày lại, lãnh đạm nói:
– Cái gì? Nói thế hắn là gạt người sao?
Nhan Thụ Thư "Hắc hắc" cười nói:
– Có lửa đảo hay không ta không cách nào đoán được, nhưng nhìn hắn trẻ tuổi như thế... Ha ha... Ta cũng không hi vọng tôn sư bị lừa, tổn thất gì đó đâu.
Hắn ngừng một chút lại bổ sung nói:
– Cho dù không có tổn thất, cũng là chuyện cực kỳ ám muội.
– Ah? Hắn nói là sự thật sao? Vân Tiêu công tử
Sắc mặt An Lăng Kiến lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu bốc lên trận trận hàn khí.
Lý Vân Tiêu sờ mũi, hai tay ôm ở trước ngực, thản nhiên nói:
– Ngươi muốn sao?
– Không sao.
An Lăng Kiến cười lạnh nói:
– Sư tôn vừa rồi bảo ta phải thỉnh giáo thuật đạo của Vân Tiêu công tử nhiều một chút, ta vừa vặn có nghi vấn trong lòng, muốn thỉnh giáo Vân Tiêu công tử, công tử có từng nghe qua linh hồn công kích chi pháp không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Coi như cũng được a, cũng luyện qua một chút da lông.
– Ha ha, công tử không cần khiêm tốn như thế. Ta cũng vừa hay tu luyện một chiêu, gọi là Kinh Hồn Động Phách, vừa vặn thỉnh công tử vui lòng chỉ giáo.
Sắc mặt An Lăng Kiến trầm xuống, lập tức chỗ mi tâm bắn ra một đạo quang mang, hoa mỹ lóng lánh thoáng một phát, một cổ linh hồn trùng kích rất mạnh lao tới trên người Lý Vân Tiêu, không gian bốn phía đều chấn động.
Kinh Vĩnh Dạ kinh hãi, thân hình hơi động một chút, lại bị Liêu Dương Băng ngăn lại, nhẹ nhàng lắc lắc, ý bảo hắn yên tĩnh, hơn nữa truyền âm nói:
– Theo ta được biết, Vân thiếu đích thật là Thuật Luyện Sư cửu giai.
Kinh Vĩnh Dạ vẻ mặt hoảng hốt, lộ ra biểu lộ khó có thể tưởng tượng nổi.
Thực lực võ đạo như thế, bằng chừng ấy tuổi, lại còn là Thuật Luyện Sư cửu giai? Cái này đã không thể dùng thiên tài để hình dung nữa rồi, hắn như thế nào cũng không thể tin nổi, không khỏi có chút lo lắng.
Không gian quanh thân Lý Vân Tiêu dưới linh hồn đối phương công kích chợt trở nên vặn vẹo cực độ, không ngừng lắc lư, người ở bên ngoài nhìn lại, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu giống như bị ngũ mã phân thây vậy.
Nhuận Tường lộ ra dáng tươi cười hiểu ý, ôm cánh tay xem kịch vui, người còn lại cũng lộ ra vẻ hả hê.
Thủy Tiên lại bình tĩnh, khôi phục lại vẻ rong trẻo nhưng lạnh lùng không hề bận tâm, trong mắt bỏ qua vạn vật như trước, đó là một loại khí chất cao quý lạnh như băng bẩm sinh.
An Lăng Kiến đánh một kích, đột nhiên nhíu mày, hồn lực bàng bạc của mình tuôn qua, lẽ ra nên lập tức nổ nát thức hải đối phương, chấn cho đối phương thất khiếu chảy máu mới đúng, nhưng tình huống này lại hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, giống như một phương cối xay đánh vào bọt biển vậy, mặc kệ ngươi có vặn vẹo đối phương thế nào, cũng khó có thể suy giảm tới mảy may.
– Hừ, cho rằng như vậy có thể dựng ở bất bại sao?
An Lăng Kiến trong mắt phát lạnh, hai tay bấm niệm pháp quyết, đưa lên đỉnh đầu quát:
– Thiên Vũ Phong Ngâm!
Một cổ hồn lực lợi hại hóa thành vô số lưỡi dao xé rách không gian, phát ra tiếng kêu to chém tới trên người Lý Vân Tiêu.
Những lưỡi dao kia tầng tầng lớp lớp như vô số lông vũ bay múa trên không trung, thoáng cái đã vây quanh lấy Lý Vân Tiêu, chỗ Lý Vân Tiêu đứng lập tức bị cắt đứt thành vô số khối, thân thể Lý Vân Tiêu cũng theo đó nổ bung, xé rách thành vô số thi khối nhao nhao rơi vãi xuống/
– À?
Gương mặt tất cả mọi người đều đại biến, hoảng sợ ngất lịm
Trên mặt bọn người Bắc Minh Lai Phong và Nguyễn Tích Tuyền lại lộ ra khó có thể tin và mừng như điên, Lý Vân Tiêu mà bọn hắn trăm phương ngàn kế muốn giết, thật không ngờ lại chết dễ dàng như thế? Cũng quá mức buồn cười rồi?
Liêu Dương Băng cũng há to mồm ngốc trệ ở, lông mày nhíu lại thật sâu.
Bắc Minh Kháng Thiên càng thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, trừng lớn con mắt, hắn còn nửa bộ Bá Thiên Luyện Thể Quyết ở trên người Lý Vân Tiêu đấy.
Sắc mặt Nhuận Tường cũng đại biến, cũng nghi hoặc khó hiểu, chỉ cảm thấy người này không nên dễ dàng chết như vậy mới đúng, nhưng vun thịt đầy trời kia lại hoàn toàn là thật.
Trong con mắt không hề bận tâm kia của Thủy Tiên nổi lên một tia rung động, hào quang chớp động.
– Hắc hắc, quả nhiên là một tên lường gạt.
Trên mặt An Lăng Kiến lộ ra vẻ dữ tợn, liếm lấy môi dưới, nói:
– Không có ý tứ, ô nhiễm hoàn cảnh, khiến mọi người bị sợ hãi rồi.
Tất cả mọi người một hồi im lặng, nhìn máu tươi đầy đất, thoáng cái khó có thể tiếp nhận Lý Vân Tiêu lại chết đi như vậy, tâm tình đều khó có thể bình tĩnh lại được.
Thủy Tiên đột nhiên mở miệng nói:
– Tranh thủ thời gian đi trị liệu đi, nếu chậm ngươi sẽ chết đấy!
– Ân?
An Lăng Kiến hừ một tiếng, cười nói:
– Thủy Tiên công chúa nói đùa, tên lừa gạt này đã chết đến không thể chết thêm nữa rồi, còn cứu thế nào nữa? Sợ rằng dù là Thuật Thần thập giai cũng không cứu nổi hắn đâu
Ánh mắt Thủy Tiên lộ ra một tia thương cảm, nói:
– Ta nói ngươi đấy, ngươi bị thụ thương nặng như vậy, chẳng lẽ bản thân không chút phát giác sao?
An Lăng Kiến nhíu mày ra, nói:
– Thủy Tiên công chúa đang nói gì, sao ta nghe không hiểu.
Người còn lại cũng vẽ mặt mê mang, không biết Thủy Tiên là có ý gì, duy chỉ có Nhuận Tường biến sắc, trong hai tròng mắt bắn ra đạo đạo tinh mang, nhìn tới trên người An Lăng Kiến và các mảnh vụn đầy đất.
An Lăng Kiến sắc mặt khó coi nói:
– Vị bằng hữu kia, đừng dùng ánh mắt như thể nhìn ta, nó khiến ta cảm thấy rất không thoải mái đấy.
Hai mắt Nhuận Tường dần dần hóa thành màu xanh, tràn ngập khí tức Viễn Cổ thô bạo, phảng phất Thần Long chi nhãn, sau khi hắn quét qua tất cả mới chậm rãi thu vào, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt, nói:
– Không thoải mái cũng không phải do ánh mắt của ta, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian tìm sư phụ của ngươi đi thôi.
← Ch. 1718 | Ch. 1720 → |