← Ch.2917 | Ch.2919 → |
- Hừ, núi này tuy lớn, nhưng ngươi có thể trốn đi nơi nào.
Lý Vân Tiêu nháy mắt, hai mắt của hắn bắn ra hào quang chín màu, diệu pháp linh mục trực tiếp bắt được long uy nhàn nhạt trên không trung, xuất hiện một đám khí tức màu xanh đang bồng bềnh trong không khí.
Muốn từ khí tức vạn yêu tìm được Mạch quá khó, nhưng long uy là độc nhất vô nhị, chạy không thoát diệu pháp linh mục truy tìm.
Hắn thân hóa lôi điện nhanh chóng đuổi theo vào sơn mạch, đuổi theo long uy tiến vào một cái động.
- Tên này ở đây đã lâu, trong lúc hơn phân nửa là hang ổ của hắn.
Lý Vân Tiêu vừa vào trong đó đã cảm nhận được khí tức quái dị, nhíu mày, cảm thấy nơi này có động thiên khác, là thế giới càn khôn.
Khí tức long uy bay ra xa xa, hắn cẩn thận đuổi theo.
Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn thấy phía trước có trận quang lóe lên, có vô số trận pháp đang lưu động từ từ trên không trung, chúng giống như bánh răng đang hoạt động, hào quang chói mắt.
Trong những hào quang này có hai đạo nhân ảnh đang triền đấu, khó phân thắng bại.
Hai người này hắn đều nhận ra, hơn nữa còn đang giao thủ với nhau, một người trong đó là Mạch và Dương tiên sinh hóa thành giọt máu chạy đi.
- Ngươi súc sinh này, mau trở lại trong cơ thể bổn tọa.
Tròng mắt Mạch tiên sinh như nứt ra, gương mặt sắp biến hình, ngọc cốt đao cùng long lân không ngừng bay quanh tay, nhưng dường như vừa rồi bị thương quá nặng, cho dù tức giận cũng không làm gì được Dương tiên sinh.
Dương tiên sinh không phải đối thủ của Mạch, mặc dù giờ phút này miễn cưỡng đánh ngang tay, vừa đánh vừa cười lạnh, nói:
- Ta và ngươi vốn là nhất thể, ngươi trở lại trong cơ thể bổn tọa cũng không phải cũng như vậy sao?
Lý Vân Tiêu nghe ra trò, đại khái đoán được vài phần, cảm thấy chóng mặt, tình hình này sao mà giống Ma Chủ thế?
Mạch mặt âm trầm, nói:
- Ngươi cũng chỉ là giọt máu của bổn tọa mà thô, tự hành sinh ra thần thức. Chỉ cần dâng máu huyết lên, bổn tọa có thể cân nhắc cho thần thức của ngươi bất diệt, cho ngươi thân hình khác.
- Ha ha, thật sự là chê cười. Máu huyết này là ngươi tự hành sinh ra hay sao? Còn không phải hút khô vô số huyết dịch Yêu tộc mới ngưng tụ mà thành, nên nói là ta do máu vạn yêu biến thành mới đúng, có liên quan gì tới ngươi!
Dương tiên sinh cười lạnh nói:
- Ngươi vì tăng thực lực của mình lên, dùng hút máu mà sống, giết bao nhiêu tộc nhân, lại nói tiếp ngươi là địch nhân lớn nhất của Yêu tộc mới đúng, đáng chết là ngươi! Khó trách Yêu Hoàng mấy ngàn năm qua cũng không dám cứu các ngươi, bởi vì các ngươi là một đám tai họa, phong ấn trong Ngũ Hà Sơn còn tốt hơn cho các ngươi ra ngoài hại người.
Mạch tiên sinh tức giận:
- Thương yêu tộc dựa vào máu huyết mà sống, nếu không phải ta tàn nhẫn thông qua hút máu tộc nhân, làm sao có thể tăng lực lượng, làm sao có thể xé mở phong ấn thả ngươi đi ra ngoài! Đáng giận là ngươi phản bội ta.
Dương tiên sinh khinh thường cười nhạo, nói:
- Ít tâng bốc bản thân mình đi, trước khi bị phong ấn trong Ngũ Hà Sơn, thương yêu nhất tộc làm chuyện ác còn ít sao? Bao nhiêu tộc bộ đứng xa mà nhìn các ngươi, còn không phải vì sợ sao?
Mạch tiên sinh nói:
- Thế giới này chính là mạnh được yếu thua, không thể phủ nhận tộc tan là một chi mạnh nhất trong Yêu tộc, chỉ cần có máu là không ngừng tiến hóa! Còn nữa, ngươi là máu huyết của ta biến thành, theo lý mà nói, ngươi bây giờ cũng xem như là thương yêu nhất tộc. Nếu ở bên ngoài không hút máu, ngươi làm gì có thực lực này?
Dương tiên sinh nói:
- Ngươi hiểu là tốt rồi, hiện tại lực lượng của ta hoàn toàn là theo dựa vào chính mình tu luyện có được, có quan hệ gì tới ngươi chứ. Muốn ta đem lực lượng đưa trở về, người điên nói mộng. Trừ phi ngươi đi vào cơ thể của ta còn không sai biệt lắm.
Mạch giận dữ, cắn răng nói:
- Vậy chờ ta giết ngươi, lại thu hồi lực lượng!
Hai người đánh túi bụi, vốn lực lượng của Mạch hơn xa Dương tiên sinh, nhưng hiện tại thật sự thế lực ngang nhau, hơn nữa thương thế Dương tiên sinh đã khỏi hẳn, còn tốt hơn Mạch nhiều.
Đây là chém giết sinh tử, hai người đều khát vọng hấp thu đối phương, cho nên đánh không lưu tình chút nào, máu tươi bay đầy trời.
Muốn nói thực lực mạnh yếu, giờ phút này Dương tiên sinh còn hơn Mạch, bởi vì đối phương có Cốt Lân Song Nhận chiếm đại tiện nghi, cho nên đánh cực kỳ gian khổ.
Lý Vân Tiêu im lặng, cũng không có hiện thân ra tay.
Chờ bọn chúng đánh nhau lưỡng bại câu thương mới là chính đạo.
Giờ phút này hắn đang giật mình trước đại trận đang lơ lửng ở nơi đây..
Những trận pháp này cấu thành đại trận, hơn nữa còn là càn khôn thiên địa, không giới khôn cùng, như thế xem ra, dường như đây là đấu mối của Ngũ Hà Sơn.
Dương tiên sinh đã sớm rời khỏi phong ấn, lại thừa lúc này trở về, mà Mạch tiên sinh cũng trọng thương trốn tới đây, dường như nơi đây có chút bất phàm.
Lý Vân Tiêu xem hồi lâu, cũng chỉ có thể đoán được đây là đầu mối Ngũ Hà Sơn, hơn nữa trận pháp là cấu kiện của đại trận, tất nhiên còn có trận thế mạnh hơn trong nơi này
Nhưng hắn lại không nhìn ra, diệu pháp linh mục xuyên thấu qua những trận quang này thì bi lực lượng kỳ lạ ngăn cản.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, có thể ngăn cản diệu pháp linh mục, có thể thấy được thứu phía sau trận pháp không tầm thường, có lẽ đây là vật mà Dương và Mạch tranh chấp nhau.
Mà vị trí hai người đang đứng là cửa ra vào, hắn muốn đi vòng qua mà tránh được tai mắt hai người này quá khó khăn.
Trầm ngâm một hồi, hắn cũng lẳng lặng dừng lại, kiên nhẫn chờ hai người phân thắng bại.
- Công pháp của ngươi là ta truyền cho, muốn thôn phệ ta, không phải chê cười sao?
Mạch đánh lâu không làm gì được đối phương, càng ngày càng tức giận, dù sao thương thế hắn không nhẹ, bền bỉ thua nhiều hơn thắng.
Dương cũng nhìn thấu điểm này, trong nội tâm mừng thầm, càng ước gì đánh lâu hơn, cười nói:
- Tất cả đều là công pháp của ngươi? Chê cười, trợn to mắt chó coi đi.
Hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, lập tức hàn khí bắn ra bốn phía, đập thẳng tới, quát:
- Ngạo Tuyết Nghênh Phong!
Bành!
Lực lượng to lớn đánh lên ngọc cốt đao, đánh tan công kích của no.
Lý Vân Tiêu nhìn ra chiêu này là tuyệt học của phủ Thiên Nhạc, nhưng mà dùng đối phó Mạch thì chưa đủ.
Thân ảnh Dương lóe lên, tránh thoát ngọc cốt đao thuận thế phản kích, cười to nói:
- Chiêu này học từ ngươi sao? Bổn tọa tại phủ Thiên Nhạc che dấu hơn mười năm, sở học khá nhiều loại đấy.
Sắc mặt Mạch âm trầm, biết rõ đối phương cố ý trêu chọc hắn, đang cố kéo dài thời gian, bởi vì lực lượng của hắn trôi nhanh qua đối phương..
Hắn chém một đao vào Dương, liền quay người tiến vào trong trận pháp.
- Chớ đi nha, còn chưa phân ra thắng bại đấy!
Dương cười nhạo đuổi theo, trong mắt có tinh quang hiện ra, nhịn không được lè lưỡi liễm môi, đây là cơ hội tốt nhất hắn đảo khách thành chủ, nuốt Mạch!
- Cút!
Mạch nổi giận gầm lên một tiếng, hắn cực kỳ bực bội, chém ra hai đao ngăn cản, đối phương bám lấy hắn như kẹo da trâu, chỉ tiếp cận và không ngừng tiêu hao hắn.
← Ch. 2917 | Ch. 2919 → |