← Ch.3555 | Ch.3557 → |
Lý Vân Tiêu cũng không sợ hãi, chỉ cười lạnh nói:
- Nếu không biết, vậy rất phiền toái. Biết người biết trí, tự biết bản thân. Không biết trí chính là ngu ngốc. Nhưng nếu không tự hiểu lấy mình, vô cùng có khả năng là người chết.
Vi Thanh nói:
- Chết hay không chết, do ngươi quyết định sao?
- Đương nhiên không phải.
Lý Vân Tiêu cười lắc đầu, nói:
- Là chính ngươi quyết định.
- Cuồng vọng!
Vi Thanh giận dữ mắng một tiếng, sâu trong mắt bắn ra thần sắc ngoan lệ, sát khí toàn thân dâng trào.
Trong nháy mắt, hắn như một dân cờ bạc, được ăn cả ngã về không, có chỉ chấp niệm người thắng làm vua người thua làm giặc!
Chỉ cần chế trụ Lý Vân Tiêu cùng Công Dương Chính Kỳ, lại cho Thánh Ma khiên chế trụ Mộng Linh chân quân, hắn có thể thu lấy Hoàng Tuyền Minh Hỏa!
Lý Vân Tiêu và Công Dương Chính Kỳ cảnh giác, hai người đồng thời chấn động, lúc này bấm niệm pháp quyết, nhìn thẳng phựtr Vi Thanh, tùy thời sẽ ra tay nghênh chiến.
- Ah!
Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết trong hào quang vang lên, bốn người cả kinh.
- Không tốt!
Công Dương Chính Kỳ kinh hô một tiếng, hắn vứt bỏ đám người và bay vào trong hào quang!
Lý Vân Tiêu càng lo lắng tỷ đệ Mộng Vũ, lúc này không quan tâm Vi Thanh, thân ảnh lóe lên đuổi theo Công Dương Chính Kỳ, bước vào trong hào quang.
Cảnh tượng chung quanh biến hóa rất lớn, một ngọn lửa xanh nhạt xuất hiện, nó bảo vệ Lý Vân Tiêu vào trong.
- Hoàng Tuyền Minh Hỏa!
Hắn cả kinh, phát hiện mình đã tiến vào thế giới lửa, hoàn toàn là thiên địa khác, con đường phía sau không thấy đâu cả.
- Minh hỏa vô cùng có linh tính, tự thành một phiến thế giới, chỉ không biết Mộng Vũ ở đâu? Mộng Linh chân quân tính thế nào? Tiếng kêu thảm vừa rồi dường như là của Mộng Bạch.
Lý Vân Tiêu lo lắng, hắn cứ bay đi trong biển lửa.
Làm sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến là, thần thức chỉ dò xét được phạm vi mười trượng, lập tức đã bị minh hỏa thiêu không còn, khó tỏa ra xa hơn.
Trong thế giới độc lập này không có thần thức dò đường, đã không khác gì bị mù.
- Nếu không tìm thấy phương vị, cứ bổ thế giới này ra đi.
Hắn tay giơ lên, cánh tay xuât hiện lôi điện, giữa năm ngón tay ngưng tụ thanh kiếm.
Kiếm dài ba thước có thừa, hàn khí và lôi quang lóe lên.
Thanh kiếm vừa ra, hỏa diễm chung quanh bị ép lui, mười trượng quanh người Lý Vân Tiêu biến thành trạng thái chân không.
- Lý Vân Tiêu, ngươi muốn làm gì đó?
Đột nhiên có tiếng quát chói tai từ sau lưng vang lên.
Lý Vân Tiêu quay người nhìn lại, chính là phụ tử Vi Thanh phụ tử và Công Dương Chính Kỳ, ba người đều là kinh ngạc nhìn hắn. Đặc biệt là Công Dương Chính Kỳ cùng Vi Thanh, ánh mắt như bắn ra lửa.
Lý Vân Tiêu vui vẻ nói:
- Công dê đại nhân, ngươi tới rất đúng lúc, đám người Mộng Vũ ở đâu?
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ trắng bệch, ngăn hắn lại, nói:
- Ngươi ngàn vạn đừng xằng bậy, thế giới minh hỏa này là hạch tâm giới lực, nếu là bị ngươi tiêu hủy, toàn bộ thần đô bị hủy, thậm chí sẽ lan tới gần Thánh Vực.
Lý Vân Tiêu âm trầm, hỏi:
- Đại nhân lỗ tai không tốt sao? Ta hỏi đám người Mộng Vũ ở đâu?
Công Dương Chính Kỳ thấy Lý Vân Tiêu tức giận, nghiêm túc nói:
- Trong thế giới minh hỏa này vô cùng mênh mông, ta cũng không biết bọn họ ở đâu, chỉ có chân quân biết rõ.
Lý Vân Tiêu nắm chặc thanh kiếm lôi điện trong tay, rót lực lượng vào trong đó và đặt ngang trước mặt. Ánh mắt băng hàn, gương mặt hắn giận dữ, nói:
- Nói như vậy, hỏi các ngươi cũng vô dụng, vẫn là ta tự mình ra tay.
Vi Thanh cả kinh nói:
- Mau dừng tay! Nếu thế giới này sụp đổ, Hoàng Tuyền Minh Hỏa cũng biến mất, ngươi ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ!
Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, tuy Hoàng Tuyền Minh Hỏa trọng yếu, nhưng tính mạng tỷ đệ Mộng Vũ càng trọng yếu hơn. Hắn không cần nghĩ ngợi đã giơ thanh kiếm lên, ngàn vạn lôi long xuất hiện.
Cả không gian chấn động, một khe hở thật sâu xuất hiện trước mặt mọi người.
Đột nhiên hai đạo quang mang lóe lên, phân biệt đứng trước mặt Lý Vân Tiêu, đồng thời ngăn cản hắn chém xuống.
Một người trong đó chính là Vi Thanh, trong tay hắn là vô số phù văn màu xanh.
Một người khác chính là Công Dương Chính Kỳ, trong tay hắn cầm chiến thương màu đen đâm vào thanh kiếm với uy thế thao thiên.
Ầm ầm!
Hai người liên thủ một kích đánh nát lôi kiếm, lôi đình khuếch tán như lôi xà.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai người thi triển thân pháp tránh né lôi xà tỏa ra, hơn nữa ngưng tụ kết giới che ở trước người, lúc này mới ngăn cản toàn bộ lôi đình.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hai người, lại lườm Vi Vô Nhai vẫn chưa động thủ, hung dữ nói:
- Ba người các ngươi tìm chết đúng không?
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ đại biến, tức giận nói:
- Ta cũng không muốn đấu với ngươi, ngươi đừng xằng bậy! Tỷ đệ Mộng Vũ chính là hậu nhân của chân quân đại nhân, tự nhiên đại nhân quan tâm không kém ngươi. Còn nữa, chỉ có chân quân đại nhân quen thuộc thế giới này. Ngươi mạo muội phá vỡ thế giới này, ngược lại chỉ làm hại hai người bọn họ mà thôi.
Vi Thanh cũng nói rõ lập trường, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không muốn hồ đồ với ngươi, nhưng Hoàng Tuyền Minh Hỏa ta bắt buộc phải có! Nếu ai dám phá hư nó, ta liều tới cùng.
Tuy Vi Vô Nhai không có lên tiếng, nhưng lập trường khẳng định nhất trí với hắn.
Lý Vân Tiêu nghe Công Dương Chính Kỳ nói thế liền tỉnh táo lại, nhưng vẫn bướng bỉnh nói:
- Trừ phi ngươi dẫn ta đi gặp bọn họ, bọn họ chỉ an toàn trước mặt ta, nếu không ta chỉ có thể dùng biện pháp của mình tìm họ, Mộng Linh chân quân là trưởng bối của họ, nhưng ta không quen, không thể phó thác cho hắn.
Công Dương Chính Kỳ tức giận nói:
- Ta nói ta không biết hai người bọn họ ở đâu! Nếu ngươi náo loạn, ta không sợ ngươi biết, nếu lan tới gần tỷ đệ bọn họ, trách nhiệm này ngươi gánh vác được không?
Đột nhiên Vi Thanh nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi quan tâm sẽ loạn, nơi này là thế giới minh hỏa, như vậy tồn tại minh hỏa chân thân, mà chân thân là nơi có lực lượng mạnh nhất. Ngươi quên chúng ta làm sao đi tới đây sao?
Một câu tỉnh người trong mộng, Lý Vân Tiêu thầm mắng mình hồ đồ, hắn cứ tìm đầu nguồn là được.
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ biến hóa, cảnh cáo nói:
- Ta khuyên ba người các ngươi yên tĩnh ở đây, không nên đánh chủ ý minh hỏa chân thân trong đầu. Lực lượng Hoàng Tuyền Minh Hỏa không phải các ngươi có thể ngăn cản, tránh dẫn lửa đốt người.
Ba người lạnh lùng nhìn qua hắn, bộ dáng trào phúng.
Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ khó coi, cắn răng nói:
- Các ngươi thật muốn tìm minh hỏa chân thân.
Lý Vân Tiêu và Vi Thanh đã không quan tâm tới hắn, lập tức xác định rõ phương hướng, Lý Vân Tiêu chỉ vào một phương vị, nói:
- Có lẽ là bên này, đi theo ta.
Hắn đi đầu dẫn đường, phụ tử Vi Thanh theo sau.
Chỉ còn lại Công Dương Chính Kỳ đứng tại chỗ, tức giận tới mức dậm chân, rồi lại không thể làm gì. Với lực lượng của mình hắn không thể ngăn ba người lại.
Sau khi dậm chân một cái, thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể theo sau.
Mấy người đi không bao lâu, đột nhiên Lý Vân Tiêu dừng lại, đứng yên ở nơi đó.
Nội tâm Vi Thanh khẽ động, nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ...
← Ch. 3555 | Ch. 3557 → |