Vay nóng Tinvay

Truyện:Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 0367

Vạn Cổ Chí Tôn
Trọn bộ 3766 chương
Chương 0367: Kẻ thù gặp lại (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3766)

Siêu sale Lazada


– Đại Diễn Thần quyết... Đại Giới Thần quyết... Đều có hai chữ thần quyết, chẳng lẽ là cường giả thập phương thần cảnh để lại công pháp?

Hai thiên công pháp mạnh vượt qua trình độ hiểu biết của Lý Vân Tiêu, hắn nghi ngờ lẩm bẩm:

– Nhưng... Trong lịch sử đại lục không ghi lại cường giả Thập Phương thần cảnh, sao có thể cho ta một hơi được đến hai thiên công pháp?

Lý Vân Tiêu vắt óc suy nghĩ nửa ngày không ra, dứt khoát không nghĩ nữa. Ít ra Đại Giới Thần quyết là mấu chốt khống chế Giới Thần Bi.

Lý Vân Tiêu cẩn thận đưa thần thức xâm nhập vào thiên hồng mông trong thức hải, nghiên cứu Đại Giới Thần quyết.

– Nguyên thủy tổ khí, phác phác hôn hôn. Nguyên hàm vô trẫm, thủy hồn vô danh...

Lý Vân Tiêu đọc đến một phần tư thì thấy mệt rã rời, hồn lực mới rồi còn tràn đầy thoáng chốc cạn sạch. Mí mắt Lý Vân Tiêu rũ xuống buồn ngủ.

Lý Vân Tiêu cắn dầu lưỡi, máu tràn ngập khoang miệng, thần thức hơi tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêu giật mình ngồi xếp bằng, vừa vận chuyển Đại Diễn Thần quyết vừa đọc khoa đẩu văn tự màu vàng. Một lúc sau hồn lực khô cạn dịu lại, dần đầy lên, cộng với Giới Thần Bi liên kết tinh thần Lý Vân Tiêu dường như có cảm ứng với hàng chữ này.

– Nội ngoại hư thực, cương nhu bình quân. Âm dương bích lý, biến hóa phân hình. Chân tinh chân khí, hoảng hốt yểu minh...

Lý Vân Tiêu kiên trì đọc đến một phần ba, nhưng mặc cho hắn vận chuyển hồn lực cỡ nào cũng khó đọc phần kinh văn sau. Lý Vân Tiêu chỉ thấy hỗn độn mông lung lơ lửng sâu trong thức hải.

Lý Vân Tiêu thử nhiều lần sau thở hắt ra, từ bỏ.

Còn lại hai phần ba kinh văn chờ khi nào hồn lực của Lý Vân Tiêu tiến bộ mới đọc tiếp được.

Giờ phút này, trên bầu trời trong xanh, lúc trước Lý Vân Tiêu gõ nát những nguyên tinh, nguyên thạch tràn ra nguyên khí mênh mông sớm đã tan biến trong thiên địa.

May mắn trong Giới Thần Bi, dù nguyên khí tan biến cũng là tẩm bổ núi sông đất đai của phương thế giới này, vẫn thuộc về Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu đọc một phần ba Đại Giới Thần quyết sau đó bước ra khỏi bia thần, xuất hiện trong Vô Thượng cung. Một tay Lý Vân Tiêu bắt ấn quyết thu Giới Thần Bi vào trán, hắn ngồi xếp bằng làm theo kinh văn ghi trong Đại Giới Thần quyết bắt đầu luyện hóa Giới Thần Bi.

Luyện hóa huyền khí bình thường chỉ cần dùng hồn lực cảm giác mạch động huyền khí, hợp nhất tâm thần với mình là được. Nhưng Giới Thần Bi thì cần một thiên thần quyết mới cảm giác được thiên địa trong bia, lĩnh ngộ một phương pháp tắc thế giới, do đó đạt đến cảnh giới tâm thần hợp nhất, như vật như ta.

Lý Vân Tiêu tĩnh tu, cảm nhận mỗi khi thi triển ra một thức Đại Giới Thần quyết sẽ tham ngộ với Giới Thần Bi sâu sắc hơn. Có lẽ bộ Đại Giới Thần quyết này là pháp quyết tồn tại vì Giới Thần Bi.

Vì một đồ vật sáng tạo ra thần quyết huyền ảo thâm sâu thế này, có thể thấy được Giới Thần Bi nghịch thiên cỡ nào.

Lý Vân Tiêu đang tĩnh tâm tiềm tu chợt từ trong Vô Thượng cung truyền đến rung động khẽ khàng, khí lanh tuôn ra, băng giá thấu xương.

Lý Vân Tiêu nheo mắt nói:

– Cực âm hàn khí?

Bỗng ba bóng người vây quanh Lý Vân Tiêu, sắc mặt âm trầm.

Một người dẫn đầu mở miệng nói:

– Là ai? Vô Thượng cung của ta xảy ra chuyện gì? Tại sao không có ai?

Người đó nhướng mí mắt, đôi mắt như đao, con ngươi co rút nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm.

Người đó tức giận quát:

– Tiểu tử, ra là ngươi!

Người đó lắc mình, gầm lên lao vào Lý Vân Tiêu, gào thét:

– Trả lại phượng hoàng chân hỏa của ta đây!

Ba người này là Tề Chân Tử luôn bế quan trị thương, Dịch Tiểu Sơn và Hô Diên Minh còn sống trong trong Vô Thượng Lục Tử. Không biết ba người bế quan ở đâu mà thoát khỏi Huỳnh Dương Hỏa giết chóc, thần thức của Lý Vân Tiêu cũng không phát hiện ra bọn họ.

Mắt Hô Diên Minh bắn ra tia sáng hét lên:

– Sư thúc đừng giết hắn, bắt sống luyện hóa chân hỏa!

Tề Chân Tử nói:

– Hừ! Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, tự đưa lên cửa, vậy ta không khách sáo nhận lấy!

Trong lòng Tề Chân Tử chỉ nghĩ đến phượng hoàng chân hỏa, trong mắt chỉ thấy mình Lý Vân Tiêu. Tề Chân Tử xòe tay, năm ngón bắn ra khí thể màu xám từ bốn phương bay tới. Khí thể xám như dây leo thực vật định trói Lý Vân Tiêu lại.

Lý Vân Tiêu khẽ thở dài, bàn tay lóe ánh sáng đỏ, Hổ Nha kiếm hóa thành mãnh hổ gầm rống lao ra. Muôn vàn kiếm quang khuếch tán, năm khí xám bị chặt đứt từng khúc. Mãnh hổ thế đi không giảm nhào vào người Tề Chân Tử.

Rầm!

Tề Chân Tử con ngươi co rút vỗ chưởng đánh tan kiếm quang mãnh hổ, hét thất thanh:

– Vũ Quân! Mới có hơn tháng ngắn ngủi mà ngươi từ Võ Sĩ cửu tinh thăng cấp lên Vũ Quân nhị tinh? Không thể nào!

Không chỉ Tề Chân Tử, Dịch Tiểu Sơn và Hô Diên Minh cũng ngây người, hóa đá.

– Chân hỏa, chắc chắn nhờ chân hỏa!

Hô Diên Minh lòng nhỏ máu gào thét:

– Hắc hắn đã hấp thu chân hỏa nên có tốc độ tu luyện siêu nhanh như vậy. Trả phượng hoàng chân hỏa lại cho ta!

Tề Chân Tử cũng đau nhói lòng, cực kỳ buồn bực, tức giận khớp xương tay kêu răng rắc.

– Biết điều thì lấy chân hỏa ra đi. Hô Diên sư điệt là Thuật Luyện Sư tứ giai, ta sẽ kêu hắn nghĩ cách để ngươi sống.

Lý Vân Tiêu cầm kiếm đứng thẳng ngó tên ngốc Tề Chân Tử.

Dường như cảm giác được tình huống bên ngoài, Giới Thần Bi lóe tia sáng, Đoạn Việt lao ra đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nhìn ba người.

Tề Chân Tử hút ngụm khí lạnh:

– Ui!

Đoạn Việt phát ra hơi thở ức chế Tề Chân Tử, sát khí toát ra khiến gã ớn lạnh sống lưng.

– Vị đại nhân này, người là... ?

Đoạn Việt hầm hừ liếc Tề Chân Tử, khinh thường trả lời.

Tề Chân Tử đánh trống rút lui, rụt rè nói:

– Vị đại nhân này, người có quan hệ gì với tiểu tử này?

Hô Diên Minh thì vẻ mặt nghi hoặc nhìn Giới Thần Bi đằng sau, gã cũng cảm giác Giới Thần Bi bất phàm.

Đoạn Việt nhướng mí mắt nhìn Tề Chân Tử, lười biếng nói:

– Ngươi cảm thấy là quan hệ gì thì là cái đó, chẳng sao.

Tề Chân Tử ngập ngừng:

– Cái này...

Ngực Tề Chân Tử nghẹn lại, chắp tay nói:

– Tại hạ và thiếu niên này có chút ân oán, hy vọng vị đại nhân này đừng nhúng tay vào.

Lý Vân Tiêu cướp lời:

– Yên tâm, hắn sẽ không ra tay.

Đoạn Việt ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu. Tiểu tử này muốn một mình đấu với Vũ Tông sao? Tuy Tề Chân Tử chưa lành hẳn vết thương nhưng dù gì là Vũ Tông nhất tịnh trăm phần trăm, hai người cách biệt hai đại cảnh giới, là sự chênh lệch không thể lấp đầy bằng kỹ xảo được.

Nhưng Lý Vân Tiêu nói câu đó khiến Tề Chân Tử càng hoang mang.

Hô Diên Minh lên tiếng:

– Vị đại nhân này, ta là tứ giai Thuật Luyện Sư Hô Diên Minh. Chỉ cần đại nhân đừng nhúng tay vào việc riêng giữa chúng ta coi như Hô Diên Minh ta nợ đại nhân một nhân tình, sau này sẽ báo đáp.

Đoạn Việt đắc ý nói:

– Xì, tứ giai có gì hay, chẳng là gì trong mắt ta!

Đoạn Việt chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đắc ý liếc Lý Vân Tiêu. Đoạn Việt không biết Lý Vân Tiêu đã lên ngũ giai.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3766)