← Ch.0089 | Ch.0091 → |
Kế Mông sững sờ, lập tức có chút khó hiểu. Mình là bát tinh Đại vũ sư, ròng rã cao hơn đối phương ba cấp, coi như chuôi Huyền Binh trong tay Lý Dật cực kỳ bất phàm, nhưng cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm. Hắn thả người nhảy một cái, nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên như ngân xà thổ tin, "xoạt xoạt" bao phủ mà đi.
– Giải phong!
Trong nháy mắt Lý Dật cảm nhận được một luồng sức mạnh có thể uy hiếp tính mạng hắn, quyết định thật nhanh, đem bảo kiếm giải phong, một luồng khí tức chất phác tản mát ra, hàn quang của chuôi bảo kiếm này phảng phất như biến thành một con Viễn cổ cự thú, bắt đầu tỏa ra sức mạnh làm người sởn cả tóc gáy.
Ầm!
Hai Binh tương giao, một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên Huyền Binh truyền ra, đột nhiên chấn Kế Mông bay trở lại. Nhuyễn kiếm trong tay hắn càng không ngừng bắt đầu run rẩy.
– Cấp ba Huyền Binh!
Kế Mông thất thanh nói, trong tay mình là cấp Hai huyền Binh, dưới một chiêu dĩ nhiên phát sinh tâm ý sợ hãi. Chỉ có thời điểm đẳng cấp tuyệt đối áp chế lại nó, mới sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
– Hừ, coi như Huyền Binh cao hơn ta một cấp thì lại làm sao? Tu vi của ta cao hơn ngươi ba cấp, xem ngươi làm sao đào tẩu!
Kế Mông nhấc lên chân khí, đột nhiên lần thứ hai giơ kiếm xông lên. Từng đạo từng đạo ánh sáng ở trên mũi kiếm lấp lóe, từng đoá từng đoá hoa đào nở rộ, hướng về Lý Dật hạ xuống.
Lúc này bốn tên Đại vũ sư khác cũng dồn dập sử dụng tới tuyệt chiêu, đồng thời vây công. Bọn họ là đang thi hành nhiệm vụ của Lý Vân Tiêu, mà không phải luận võ đơn đả độc đấu, vì lẽ đó không chỗ nào lo lắng liên thủ lại.
– Không biết xấu hổ, dĩ nhiên liên thủ!
Lý Dật giận dữ quát, hàn kiếm trong tay quét ngang, một ánh kiếm lạnh lẽo thấu xương trực tiếp đông lại không khí chung quanh, hàn khí càng là tầng tầng vỡ ra, hướng về mấy người bao phủ đi.
Thân hình mấy người bị hàn khí bắn trúng, đột nhiên chậm chạp lên. Chỉ trong nháy mắt kia, Lý Dật liền nắm lấy cơ hội, thân thể liên tục bay lên, trốn ra phía ngoài.
– Không tệ, bản lĩnh chạy trốn cực kỳ thành thạo, phỏng chừng là luyện rất nhiều lần.
Bóng người của Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, cười giơ lên Hắc Nữu kiếm chém xuống.
– Tiểu súc sinh, tu vi bỏ đi như ngươi cũng muốn ngăn ta!
Lý Dật rống to chém đi qua, đột nhiên cảm giác cả người chìm xuống, hấp lực to lớn từ mặt đất truyền đến, thân thể của hắn hơi ngưng lại, nhất thời rơi xuống.
– Trọng lực khu vực? Gấp mười lần trọng lực?
Lý Dật kinh hãi đến biến sắc, gấp mười lần trọng lực đối với hắn mà nói nguyên bản như giẫm trên đất bằng, thế nhưng đột nhiên không có bất kỳ tâm lý chuẩn bị bị hấp một hồi, vẫn là tâm thần bấn loạn. Nhất thời bị năm người phía sau đuổi theo, liên thủ vây kín lên.
Kế Mông càng là thẹn quá thành giận, suýt chút nữa để cho đối phương chạy, vậy mình liền mất mặt ném về đến nhà. Hắn thi triển kiếm quyết, nhuyễn kiếm dài nhỏ đột nhiên "vèo vèo" bắn lên, như hóa thành trường xà phá không mà đến, chỗ đi qua ánh kiếm lòe lòe, hoa nở hoa tàn.
– Vèo!
Một đạo ánh vàng đột nhiên phá không mà đến, đánh vào trên nhuyễn kiếm của Kế Mông. Trong tay Kế Mông chìm xuống, lực lượng nhất thời hoàn toàn lệch khỏi quỹ tích, hắn thất thanh nói:
– Tứ Tượng cảnh Vũ Quân!
Chỉ thấy một bóng người màu xám xuất hiện, đột nhiên liền ra tay, đồng thời vung ra năm chưởng, bức lui Kế Mông cùng bốn tên Đại vũ sư. Sau đó một phát bắt được vai Lý Dật, quát lên:
– Đi!
Tựa hồ Lý Dật đối với người này xuất hiện không có chút kỳ quái, đột nhiên đánh văng cánh tay hắn ra, cả giận nói:
– Chờ ta trước hết giết tiểu súc sinh này lại đi!
Hắn phi thân liền hướng Lý Vân Tiêu chém tới, nhất thời nhiệt độ bốn phía ở dưới Huyền Binh cấp ba đột nhiên giảm xuống, một đạo Hàn Băng Kiếm Khí trực chém về đầu lâu của Lý Vân Tiêu.
Rầm!
Đột nhiên Hàn Băng khí ở trên không trung tựa hồ bị Liệt Hỏa thiêu đốt, trong nháy mắt hóa thành hơi nước bốc hơi lên. Lý Vân Tiêu cùng Lý Dật đồng thời cảm thấy nhiệt độ đột nhiên tăng lên, mơ hồ không khí cũng có cảm giác bị thiêu đốt.
– Không xong!
Trong lòng Lý Dật cả kinh, vội vàng rút kiếm về muốn chạy trốn. Nhưng nhìn thấy trên bầu trời, một lưỡi búa khổng lồ lâm không hạ xuống, không khí trực tiếp bị chém thành hai khúc, chỗ búa lớn đi qua, tất cả đều là âm thanh thiêu đốt.
– Liệt Hỏa Phần Thành?
Nam tử áo xám biến sắc, hai tay mở rộng ra, một thanh chiến thương đột nhiên xuất hiện ở trong tay, bốc lên một đạo thương hoa, Hàn Băng khí phảng phất hóa thành một đạo long ngâm bay lên trời, hướng búa lớn tiến lên nghênh tiếp.
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh thủy hỏa xung kích khuếch tán ra, nam tử áo xám ở dưới một chiêu tâm thần chấn động mạnh, trong nội phủ mơ hồ bị thương, hắn dưới sự kinh hãi, vội vàng bắt được Lý Dật bỏ chạy.
Trên không trung, thủy hỏa khí chạm vào nhau, sản sinh lượng lớn hơi nước, ở trên toàn bộ Lý phủ lan tràn ra.
Ở trong hơi nước, mơ hồ dần hiện ra một thân ảnh yểu điệu, Lạc Vân Thường gánh một thanh búa lớn chậm rãi xuất hiện, ánh mắt ở trên người mấy người từng cái điểm qua, tất cả mọi người bị ánh mắt của nàng đảo qua đều lạnh mình, dồn dập cúi đầu.
Cuối cùng rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, trong mắt nàng loé ra một tia kinh ngạc, lạnh lùng nói:
– Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có Vũ Quân cấp cao thủ muốn giết ngươi?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta nào có biết làm sao đột nhiên bốc lên một Vũ Quân...
Hắn làm ra một bộ dáng dấp nghĩ mà sợ.
– Nhờ có Lạc lão sư đúng lúc xuất hiện, nếu không thì hiện tại ta khẳng định đầu một nơi thân một nẻo.
Khắp khuôn mặt Lạc Vân Thường là vẻ ngờ vực, bởi vì vừa nãy lúc nàng ra tay, trong con ngươi của Lý Vân Tiêu căn bản không có một tia sợ hãi cùng thần sắc hốt hoảng, thật giống như một giếng cổ, yên tĩnh khiến người ta có chút sợ sệt. Nàng thực sự không biết tại sao Lý Vân Tiêu có thể có tự tin lớn như vậy.
Nàng nhìn Kế Mông cùng bốn tên Đại vũ sư khác một chút, ánh mắt ngưng tụ nói:
– Tại sao ngươi lại ở đây?
Kế Mông là phó Thống lĩnh đội một, bốn người khác là người đội ba, năm người hai mặt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào mới tốt. Lý Vân Tiêu giải vây cười nói:
– Này nói ra rất dài. Đúng rồi, tại sao Lạc lão sư lại đến đây?
Lạc Vân Thường tựa hồ đăm chiêu, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, ngưng tiếng nói:
– Nghe nói tối hôm qua ngươi biểu diễn một khúc Quảng Lăng tán, khiến cho Bách Hoa nở rộ, ta rất muốn nghe một chút.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Tấu khúc chú ý thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đã không có hoàn cảnh đêm qua, làm sao có thể đàn?
Lạc Vân Thường hơi nhướng mày, mơ hồ muốn phát hỏa, nhưng rất nhanh lông mày giãn ra, từ tốn nói:
– Vậy thì thật là đáng tiếc. Lần sau nếu như có hoàn cảnh, lại tới tìm ngươi nghe một khúc.
Lý Vân Tiêu nói:
– Lạc lão sư, thủ đô vô duyên vô cớ xuất hiện thích khách Vũ Quân cấp, hơn nữa còn cùng Lý Dật là đồng đảng. Hơn nữa hôm qua người này còn muốn độc chết Tiêu thống lĩnh, xem ra tuyệt đối có mưu đồ bất chính, hy vọng Lạc lão sư báo cáo bệ hạ, tìm kiếm khắp thành, giết không tha!
← Ch. 0089 | Ch. 0091 → |