← Ch.265 | Ch.267 → |
Đi trên đường Tiêu Ngọc nhìn Tiêu Long hỏi.
"Lúc nãy cũng là người của Viễn Cổ Bát Tộc sao?"
"Ùm, là người của Viêm Tộc." Tiêu Long gật đầu.
"Ngươi lúc nào cùng Viêm Tộc có ân oán?" Tiêu Ngọc hỏi tiếp.
Cũng không trách tại sao nàng lại hỏi như vậy, nhìn thấy Tiêu Long cùng Hỏa Trĩ giao thủ, nàng hiểm lầm là hai người có ân oán cũng là chuyện đương nhiên.
"Không phải như ngươi nghĩ như vậy, ta cùng nữ nhân kia chỉ là thăm dò nhau mà thôi, nàng cũng có dị hỏa, có lẽ bởi vì như vậy nàng mới đối với ta cảm thấy hứng thú đi." Tiêu Long nhún vai cười nói.
"Là vậy sao." nghe vậy Tiêu Ngọc gật đầu nói, nàng cũng không tiếp tục để ý đến.
Đi trên đường một lúc, bỗng nhiên Tiêu Long đột nhiên có cảm ứng khác thường nên chợt ngẩng đầu liền thấy cuối con đường nhỏ trong rừng có ba thân ảnh áo đen đang tùy tiện đứng đó. Một cảm giác nguy hiểm bỗng chốc đã tràn ngập xung quanh.
Lúc Tiêu Long phát hiện ra ba người này thì lập tức đấu khí trong thể nội nháy mắt đã vận chuyển.
"Ngươi chính là Tiêu tộc Tiêu Long?"
Một bóng người dường như là thủ lĩnh của ba kẻ áo đen hơi run rẩy nhưng tức thì phát ra một tiếng cười âm nhu. Nghe thanh âm cũng không có vẻ già nua, hiển nhiên chủ nhân của nó hẳn không phải là một lão quái vật.
" Hồn Tộc người?" Tiêu Long cau mày nhìn hắn.
"Cũng không tệ, không nghĩ đến sa sút Tiêu Tộc lại xuất hiện như ngươi dạng này thiên tài." Kẻ áo đen cười nói nhưng bên trong tiếng cười lộ ra sát ý âm trầm.
"Hồn Tộc các ngươi đến đây cũng thật là thuận tiện cho ta, hy vọng sau khi rời khỏi Thiên Mộ, các ngươi có thể an toàn rời khỏi đây." Tiêu Long cười lạnh nói, sát ý tràn đầy.
"Cuồng vọng tự đại, ngươi cho là đạt đến Đấu Thánh liền có thể chống lại Hồn Tộc sao. Ta đến đây chỉ là muốn khuyên ngươi một câu: Làm kẻ địch của Hồn tộc ta cũng sẽ không có kết cục gì tốt!" nghe Tiêu Long lời nói, đầu lĩnh áo đen kia cũng chỉ cười nhạt, hơi ngẩng đầu lên. Dưới bộ bào phục che khắp người giờ đây lộ ra một khuôn mặt gầy gò mà tái nhợt hiện giờ vẫn đang giữ một nụ cười băng giá.
"Có phải cuồng vọng hay không các ngươi rất nhanh rồi sẽ biết!" Tiêu Long đáp bằng thanh âm bình thản.
"Khặc khặc... Ta cũng hy vọng sẽ có ngày đó! Nhưng ta nghĩ kết cục cuối cùng của ngươi cùng Tiêu Huyền cũng không khác bao nhiêu!" Nam tử hắc y khẽ cười, cùng lúc đó thân hình của hắn cũng trở nên hư ảo. Một lúc sau rốt cục cũng từ từ biến mất một cách quỷ dị.
"Nhớ thật kỹ tên của ta – Hồn Nhai! Một trong những người năm xưa đánh trọng thương tổ tiên Tiêu Huyền của ngươi, cuối cùng khiến hắn phải đi đời chính là tổ tiên của ta! Cho nên, người sau này chấm dứt số phận của ngươi có lẽ cũng là chính ta! Đây là số mệnh, ngươi không bao giờ trốn tránh được! Ha ha ha..."
Cùng lúc ba kẻ áo đen biến mất, một tiếng cười nhạt quái dị cũng chợt truyền tới từ không gian, cuối cùng vang vọng quanh quẩn trong bầu trời. Thật lâu sau, mới cùng đối phương chậm rãi tiêu biến.
Tiêu Long mặt không đổi sắc. Đợi đến khi tiếng cười kia hoàn toàn biến mất thì mới thu hồi ánh mắt như đóng đinh nơi ba kẻ kia vừa đi khỏi.
"Hồn Nhai đúng không, ngươi yên tâm, đợi đến khi Thiên Mộ mở ra, ta sẽ tự tay đưa ngươi xuống địa ngục."
"Ta vẫn không nhận được tín hiệu từ Tuyết Nữ tỷ tỷ, Viêm Môn cũng không có gặp phải Hồn Điện công kích. Có lẽ bọn hắn muốn đợi chúng ta vào trong Thiên Mộ mới ra tay với viêm môn." Tiêu Ngọc nói.
"Ha hả, nếu bọn hắn dám làm như vậy, vậy thì chịu thiệt cũng chỉ có bọn hắn mà thôi. Tuyết Nữ từ trước đến giờ không ra tay cũng là có nguyên nhân." Tiêu Long cười lạnh nói.
Sau đó hắn lại nói tiếp: "Chúng ta cũng quay về đi."
"Ùm."
.....
Sau ngày thứ ba, khi ánh rạng đông chiếu xuyên tầng mây xuống, toàn Cổ Thánh thành lập tức trở nên náo nhiệt dị thường. Hôm nay là ngày Cổ giới mở ra, mọi người sớm đã ôm lòng hiếu kỳ tràn ngập đối với không gian hư ảo thần bí này. Thần thông khai mở ra không gian như vậy, phóng mắt nhìn khắp thế gian cũng hiếm ai có được.
Lúc trong thành truyền ra những tràng âm thanh náo động cũng chính là lúc đoàn người Tiêu Viêm đang ở cửa hậu hoa viên chuẩn bị xuất phát. Họ hòa theo dòng người lập tức nhanh chóng đi đến trung tâm thành thị.
Ở trung tâm Cổ Thánh thành có một hồ nước vô cùng khổng lồ. Nó trong suốt một cách dị thường nhưng khi nhìn kỹ thì dường như cũng không hề thấy đáy. Độ sâu như vậy làm người biết nhìn hàng cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Giờ phút này, những vị trí gần sát hồ nước đã bị vô số thân ảnh chiếm lấy, thậm chí những kiến trúc xung quanh cũng có không ít bóng người. Vô số ánh mắt cùng hội tụ ở trung tâm hồ nước phẳng như gương, mà trên không trung nơi đó cũng có không ít người cầm thương đứng thẳng tắp. Khí tức cường hãn ngập tràn tứ phía làm không người nào có can đảm mò đến đó để thỏa tính hiếu kỳ.
"Chư vị, Cổ giới lập tức sẽ mở ra. Bên trong Cổ giới đất đai bao la nên cứ vọng động xông loạn thì khó tránh sẽ lạc hướng. Nếu đi nhầm vào một số khe nứt không gian thì chỉ e sẽ gửi luôn mạng lại không gian hư vô! Cho nên... mong sau khi các vị tiến vào đó không được tự ý xông loạn!"
Ở trung âm hồ nước, Cổ Tốn trưởng lão lăng không, cao giọng hét lớn.
"Sau khi tiến vào Cổ giới, tự nhiên sẽ có người tiếp đãi chư vị, sau đó sẽ hướng dẫn các vị đến trung tâm Cổ giới! Mặt khác, bên trong Cổ giới còn có hậu đại của Cổ tộc, mong chư vị không nên quấy rầy bọn họ! Nếu không chắc chắn sẽ bị Cổ ta tộc liệt vào sổ đen! Mọi người có rõ ràng chưa?"
Nghe được những lời của Cổ Tốn, bên ngoài hồ nước cũng chợt vang lên một số thanh âm khách khí.
"Hậu đại Cổ tộc?"
Cách xưng hô này cũng làm cho Tiêu Ngọc cảm thấy hơi nghi hoặc.
← Ch. 265 | Ch. 267 → |