← Ch.034 | Ch.036 → |
Sau khi cùng Hải Ba Đông bàn xong giao dịch, Tiêu Long liền cùng Lam Nguyệt tam nữ hội họp.
Nước uống, lương thực cùng dược vật đều đã chuẩn bị đầy đủ, tuy nhiên bởi vì trời không còn sớm cho nên năm người ở lại Mạc Thành một đêm.
Qua ngày hôm sau, đám người mới khởi hành đi vào Tháp Qua Nhĩ Sa Mạc.
......
Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai
Tại một chỗ trên cồn cát, Tiêu Long thần sắc có chút vui mừng nhìn bản đồ trong tay.
Hắn tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc, đã qua hơn bảy ngày thời gian, mà trong hơn mười ngày đi bộ này, Tiêu Long cuối cùng cũng đã đi đến gần phạm vi hỏa diễm trên bản đồ. Đồng thời hắn cũng đã xác định được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vị trí.
Bây giờ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa còn không có bị Medusa Nữ Vương lấy đi, lấy hắn linh hồn lực cường đại, cùng một số ngoại vật phụ trợ, vẫn có thể tìm được.
" Dị Hỏa đã tìm được, bất quá cũng không cần nóng vội đi lấy, tạm thời đi trước Thạch Mạc Thành." Tiêu Long nhìn tứ nữ nói.
" Nơi đó có đồ khiến ngươi hứng thú sao? " Lam Nguyệt nghi ngờ nói.
" Không phải là đồ vật mà là một người."
" Người? "
Tiêu Long muốn nói tới tất nhiên là Thanh Lân rồi.
Hiện tại Tiêu Định cùng Tiêu Lệ còn chưa đến Thạch Mạc thành, Mạc Thiết dong binh đoàn còn chưa thành lập, cho nên Tiêu Long ngoại trừ tìm Thanh Lân thì còn có thể đi tìm ai được.
Thân Lân nhưng là sở hữu Bích Xà Tam Hoa Đồng, vô cùng hiếm có thể chất, Không thể bỏ qua cho nàng, sau này nàng sẽ là một cái rất lớn trợ lực.
Hơn nữa nàng còn là một cái rất đáng thương nữ hài, bởi vì sở hữu xà nhân tộc huyết thống nguyên nhân mà bị mọi người căm ghét, hành hạ bắt nạt, Tiêu Long muốn cứu vớt nàng khỏi hiện tại hoàn cảnh thống khổ kia.
" Có thể để cho ngươi có hứng thú như vậy, xem ra không đơn giản a." Lam Nguyệt cười nói.
" Ùm." Tiêu Long nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Sau đó năm người nghỉ ngơi một lúc rồi hướng về phía Thạch Mạc Thành đi đến.
Thạch Mạc Thành nằm ở phía Đông Tháp Qua Nhĩ Sa Mạc.
Thành thị trong sa mạc, cùng thành thị bên trong đế quốc so sánh thì cấu trúc đơn giản hơn vài phần nhưng lại kiên cố hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ là bởi vì nằm kề Tháp Qua Nhĩ sa mạc, phòng ngự tại nơi này, so với bên trong đế quốc cũng sâm nghiêm hơn rất nhiều, giữa thành thị tùy ý có thể thấy được binh lính vũ trang hạng nặng đang tuần tra.
Tiêu Long một nam tứ nữ tổ đội vô cùng hấp dẫn ánh mắt người, tuy nhiên khi nhìn thấy Tiêu Long trước ngực luyện dược sư huy chương lúc, cũng không có người dám tiến đến gây sự.
Không có người nào điên đến mức lại đi đắc tội một cái Luyện Dược Sư.
Tiêu Long dự định trong nửa năm tới sẽ ở lại Thành Mạc Thành cho nên dứt khoát mua lại một tòa đại viện.
Ban đầu đối với Tiêu Long quyết định này, tứ nữ còn có chút bất mãn.
Nguyên nhân cũng là vì sa mạc hoàn cảnh, ánh nắng chói chang, chúng nữ cũng không muốn mình màu da bị thay đổi, bất quá sau đó Tiêu Long lấy ra đan dược cùng đặc chế trang phục cho các nàng, chúng nữ liền không tiếp tục phản đối.
" Tuyết Mị, Liễu Phỉ, hai người các ngươi đi mua một ít thức ăn cùng nữ hài trang phục trở về." Tiêu Long nhìn Tuyết Mị cùng Liễu Phỉ nói.
Nghe vậy Tuyết Mị cùng Liễu Phỉ có chút nghi hoặc, bất quá các nàng cũng không hỏi nhiều.
" Cỡ số quần áo như thế nào a chủ nhân, nếu không biết chính xác, chúng ta cũng không biết phải mua thế nào, cũng không thể đem toàn bộ đầu mua." Liễu Phỉ bất đắc dĩ nói.
" Mua mấy bộ từ tám đến mười tuổi là được." Tiêu Long nói.
" Vâng thưa thiếu gia, chúng ta sẽ đi mua ngay."
Tuyết Mị cùng Liễu Phỉ gật đầu đáp, sau đó liền rời đi.
" Chủ Nhân, để cho hai người đi một mình được không, trong thành cũng không phải là rất an toàn." Tuyết Nữ nhìn Tiêu Long nói.
" Nếu đã như vậy thì ngươi bí mật đi cùng các nàng, nếu như xảy ra chuyện Tuyết Mị cùng Liễu Phỉ không giải quyết được thì ngươi ra mặt giúp các nàng, còn ngược lại thì để cho các nàng tự xử lý, coi như là cho nàng lịch luyện một cái." Tiêu Long nói.
" Không thành vấn đề." Tuyết Nữ gật đầu đáp ứng, sau đó liền rời đi.
" Ủy khuất ngươi một chút, Lam Nguyệt. Làm phiền ngươi trông nhà một lát khi chúng ta không có ở nơi này." Tiêu Long nhìn Lam Nguyệt lúng túng nói.
" Không sao, các ngươi cứ đi làm việc của mình là được." Lam Nguyệt lắc đầu không quan trọng nói.
" Ùm." gật đầu một cái, Tiêu Long cũng rời đi.
.....
Trên đường phố, Tiêu Long tìm người hỏi xem Thanh Lân tung tích.
Thanh Lân là duy nhất sống được lâu dài xà nhân tộc cùng nhân loại hài tử, mặc dù không có tiếng tốt, nhưng tại Thành Mạc Thành có rất nhiều người biết nàng.
Cho nên rất nhanh Tiêu Long liền tìm được Thanh Lân tung tích.
Bất quá vừa đến nơi, liền xuất hiện một màn để cho Tiêu Long trong lòng dâng lên một cổ lửa giận.
" Đánh, đánh chết nàng!! Đánh chết cái này quái vật!! "
" Phụ thân ta cũng bởi vì xà nhân tập kích mà chết!! "
" Ngươi cái này xà nhân hài tử làm sao không chết đi!! "
Chỉ thấy một đám hài tử đang dùng đá ném vào một cái bảy tám tuổi tiểu nữ hài trên người, còn có mấy cái hài tử không ngừng đánh đập lên người nàng.
Nữ hài chỉ có thể ôm lấy đầu nằm dưới đất cắn răng chịu đựng mấy cái hài tử khác đánh đập bắt nạt.
Trên người nàng quần áo rách nát, thân thể phía trên xuất hiện không ít vết thương, vết bầm tím, một số chỗ còn chảy ra máu tươi.
Mặc dù bị đánh đập liên tục, nhưng nữ hài cũng không có hé nửa lời, chỉ nằm ở nơi đó chịu đựng đánh đập.
" Dừng tay cho ta!! "
Oanh!!!
Tiêu Long tức giận quát lên, trong người đấu khí bạo phát đem mấy cái hài tử lưu manh cho đánh bay ra ngoài.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |