← Ch.0099 | Ch.0101 → |
Người của Huyết Nha đoàn đồng thời động.
Cơ Hạo cũng đã động.
Hắn túm lấy Man Man, đem nàng ném đến trên lưng. Lưu Quang Hỏa Dực kèm theo tiếng quạ kêu rất nhỏ từ trong ánh lửa dâng trào ra, thương thế trong cơ thể chưa lành, Cơ Hạo dùng ra Lưu Quang Hỏa Dực so với ngày thường nhỏ đi nhiều, cũng ảm đạm hơn rất nhiều.
Nhưng Cơ Hạo vẫn mang theo mấy chục luồng tàn ảnh, ở dưới sự trợ giúp của một cơn cuồng phong thình lình tới, hướng về con sông chảy xiết phía sau chạy đi.
Mùa mưa, mỗi một con sông của rừng rậm Nam hoang đều lan tràn cỏ dại. Sông lớn phía sau Cơ Hạo chạy chồm quay cuồng, giống như một con rồng màu vàng nổi giận đang gào rống giãy dụa, trên mặt sông rộng chừng vài dặm có vô số lốc xoáy va chạm cắn nuốt lẫn nhau, càng thỉnh thoảng nhấc lên cơn sóng cao mấy trượng.
Nước lũ tràn ra khỏi sông, chỉ cần có thể lao vào trong sông, cho dù là Đại Vu cũng rất khó từ trong nước sông đem Cơ Hạo lôi ra.
Đám đông Kiếm Phong Tri Chu vây lên, trên Kiếm Phong Tri Chu có phó binh da đen lật môi thật dày lớn tiếng rít gào, bọn hắn giơ nỏ mạnh, kéo cung cứng, nhắm thân thể Cơ Hạo, lại chậm chạp không dám bắn tên.
Đế La muốn bắt sống mệnh lệnh Cơ Hạo, khiến những phó binh chiến sĩ này bó tay bó chân, sợ tổn thương đến yếu hại của Cơ Hạo.
Nói cách khác, mấy trăm cây cung mạnh nỏ cứng đồng thời bắn chụm, cho dù tốc độ Cơ Hạo nhanh thêm gấp đôi, cũng khó từ giữa những mũi tên rậm rạp bình yên chạy thoát.
Vung cây kiếm sắc bén trong tay, kiếm khí phun ra mấy trượng, Cơ Hạo lớn tiếng gào rống, giống như mãnh thú bị thương phát ra rít gào tuyệt vọng. Kiếm quang sắc bén, từng đạo kiếm khí hình cung cắt đứt cái chân kim loại của Kiếm Phong Tri Chu, thuận tiện xé rách thân thể phó binh cưỡi ở bên trên.
Một bước mười trượng, Cơ Hạo liên tục lao ra năm bước, trong chớp mắt đã đánh xuyên hàng ngũ phó binh, xuyên thấu đội ngũ phó binh vây chặn phía sau. Kiếm quang tung hoành, hơn hai trăm phó binh cả người máu tươi đầm đìa bay lên giữa không trung, thân hình khôi ngô tan rã ở giữa không trung, biến thành từng mảnh xác thịt rơi xuống.
Mười mấy con Kiếm Phong Tri Chu co rút ngã dưới đất, phụ cận tứ chi bị cắt đứt văng tung tóe đốm lửa, không ngừng phát ra tiếng gầm rú do phù văn nổ.
Đế La hổn hển rít gào, điên cuồng mắng thuộc hạ của mình 'vô năng, vô dụng'. Cơ Hạo và Man Man hiển nhiên đều bị thương nặng, nhiều tinh nhuệ như vậy của Huyết Nha đoàn, lại không thể ngăn cản Cơ Hạo chạy trốn?
Nhất là những phó binh kia, Đế La phẫn nộ đe dọa nhất định phải đem người nhà của những phó binh đó biếm làm nô tỳ hạ lưu nhất —— bọn họ đều là thực lực Tiểu Vu cảnh, một số người thực lực so với Cơ Hạo cao hơn một mảng lớn, nhưng bọn hắn thế mà lại bị Cơ Hạo thoải mái đột phá tuyến phong tỏa?
"Các ngươi đều là Chu La thú sao? Không, Chu La thú còn có thể dùng để ăn, các ngươi còn có tác dụng gì?" Đế La khàn giọng thét chói tai quát mắng, sải bước hướng Cơ Hạo đuổi theo. Từng đạo cuồng phong màu xanh vờn quanh bên thân hắn, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn mở ra, không khí phạm vi cả hứa đột nhiên kịch liệt sôi sục lên.
"Vây hắn, để ta tự mình cầm tù hắn." Đế La tràn đầy tin tưởng rít gào, quát lớn các chiến sĩ Già tộc đã sắp đuổi đến phía sau Cơ Hạo.
Gần trăm chiến sĩ Già tộc đã từ bốn phương tám hướng vây chặn lên, hiệu suất của bọn hắn so với bọn phó binh kia còn cao hơn nhiều. Thậm chí có ba chiến sĩ Già tộc thực lực cường hãn, bọn hắn chỉ cần duỗi tay là có thể bắt lấy bả vai Cơ Hạo.
Nhưng Đế La lớn tiếng quát ra lệnh, đồng thời không khí xung quanh dâng trào cũng nói cho bọn hắn —— Đế La đã thi triển thiên phú thần lực của mình.
Ba chiến sĩ Già tộc theo bản năng chậm lại động tác, mặc cho Cơ Hạo tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Huyết Nha đoàn, thậm chí thế lực tương ứng Huyết Nha đoàn có chế độ giai cấp cực kỳ khắc nghiệt, Đế La không chỉ là thủ lĩnh Huyết Nha đoàn, hắn càng xuất thân Tam Nhãn Ngu tộc, hắn là huyết mạch quý tộc Tam Nhãn Ngu tộc; các chiến sĩ Già tộc tuy thực lực đều cường hãn hơn Đế La, nhưng bọn hắn xuất thân Già tộc, mà Già tộc bốn mắt ở trên giai tầng so với Tam Nhãn Ngu tộc thấp hơn một mảng lớn.
Cho nên bọn họ gần như theo bản năng vâng theo mệnh lệnh của Đế La, mặc kệ mệnh lệnh này theo bọn họ thấy dư thừa cùng ngu xuẩn bao nhiêu.
Không khí phạm vi cả dặm kịch liệt dao động, vô số hạt mưa bị gió cấp tốc dâng trào quấy động, theo gió lốc đột nhiên nổi lên cấp tốc xuyên qua trong không khí. Trong tiếng 'Vù vù', từng con rồng gió màu xanh thân to như vại nước hiện lên, vô số giọt mưa long lanh trong suốt xen lẫn trong rồng gió bay nhanh, ngẫu nhiên rồng gió quét qua núi đá, đá núi cứng rắn thế mà lại bị hạt mưa xuyên thủng, đánh ra vô số lỗ thủng trong suốt.
Đang chạy nhanh, động tác của Cơ Hạo càng lúc càng chậm, không khí trở nên càng lúc càng dính, gió vô hình, hữu hình xung quanh trói buộc thân thể hắn, khiến hắn đi lại gian nan. Tàn ảnh do chạy nhanh kéo ra chợt tiêu tán, Cơ Hạo nghiến răng nghiến lợi cất bước về phía trước, nhưng gió gắt gao dán thân thể, mặc cho Cơ Hạo dùng hết khí lực, cũng khó có thể tiến thêm một bước.
"Tiểu gia hỏa, vận khí tốt của ngươi dùng hết rồi." Đế La dương dương đắc ý nắm tay Khương Dao, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm phong ảnh xoay tròn, đi từng bước một ép về phía Cơ Hạo: "Cảm nhận được chưa? Trừ không thể để ngươi nhúc nhích, ta nắm giữ gió, hẳn là có được lực lượng độc đáo của Huyết Nguyệt. Tinh huyết của ngươi, là đang tán loạn hay không? Lực lượng của ngươi đang biến mất phải không? A, Huyết Nguyệt vĩ đại, Huyết Nguyệt thần bí nhất trong cửu nguyệt chí cao vô thượng ơi, ta ca ngợi ngươi!"
Thân thể Cơ Hạo run nhè nhẹ, hắn quả thực cảm nhận được, trong gió Đế La khống chế, không chỉ có lực lượng của gió, còn có một loại khí tức âm hàn, dinh dính, đang không ngừng theo lỗ chân lông muốn chui vào thân thể mình, ăn mòn tinh huyết của mình, cướp đoạt lực lượng của mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía Đế La, gã này đang dương dương đắc ý mang theo Khương Dao từng bước một tới gần, từng bước một hướng mình không ngừng tới gần.
Trăm trượng, chín mươi trượng... Sáu mươi trượng, năm mươi trượng...
Cơ Hạo cười 'Hắc hắc', hắn từ trong lòng lấy ra lệnh bài hôm đó Man Man dùng để làm sơn thần bị thương nặng.
Trên lệnh bài màu đỏ rực hoả quang hừng hực!
Mấy ngày nay tuy không thấy mặt trời, nhưng Cơ Hạo đem cái lệnh bài đó đặt cùng một chỗ với Nha Công bị thương nặng, trong cơ thể Nha Công khuếch tán ra nhiệt lực, chất chứa một bộ phận thái dương lực độc đáo. Cái lệnh bài này hấp thu thái dương lực Nha Công tiết ra, đã bổ sung bảy tám phần lực lượng.
Mà vừa rồi Khương Dao đem tấm bản đồ da thú kia ném ra, bản đồ da thú dán trên ngực Cơ Hạo, một luồng khí tức thái dương hùng hậu, to lớn chen chúc mà đến, cái lệnh bài này đã được bổ sung đầy năng lượng!
Cơ Hạo cầm lệnh bài, Man Man cũng đưa tay bắt lấy lệnh bài, hai người đồng thời cười lên.
Khuôn mặt Đế La chợt cứng ngắc, hắn theo bản năng bóp chặt cái cổ non mịn mềm dẻo của Khương Dao, đem nàng chắn trước mặt mình. Khương Dao khàn giọng thét chói tai, nàng cũng phát hiện không đúng, nàng hoảng sợ lấy ra một khối ngọc phù màu máu, đem nó bóp vỡ.
Trên lệnh bài thiên uy mênh mông phun trào ra, Khương Dao bóp vỡ ngọc phù màu máu phóng ra một đạo hồng quang bao lấy nàng, nhưng thiên uy của lệnh bài vừa ra, hồng quang chợt vỡ nát.
Trên lệnh bài một đạo hồng quang bắn nhanh ra, xuyên thủng đầu Khương Dao, sau đó hung hăng đánh vào trên người Đế La.
Áo dài trên người Đế La bùng nổ ra ánh sáng loá mắt, chín viên đá quý màu máu từ trong áo dài của hắn toát ra, hợp thành một cái phù văn vặn vẹo, gắt gao chắn trước hồng quang. Kèm theo tiếng nổ chói tai, chín viên đá quý lần lượt phát nổ, tiêu hao hơn phân nửa hồng quang đánh vỡ đá quý, hung hăng xuyên thủng ngực Đế La.
Thân thể Khương Dao nặng nề rơi xuống đất, đầu của nàng bị hồng quang hoàn toàn làm bốc hơi.
Một lần này, ngọc phù Khương Bặc ban cho cũng không thể cứu lại sinh mệnh của nàng.
Đế La hộc máu nặng nề ngã bay ra ngoài, toàn bộ chiến sĩ Già tộc đồng thời thân thể cứng đờ, không biết làm sao nhìn về phía Đế La.
Thừa dịp cơ hội này, Cơ Hạo ôm chặt Man Man, cắm đầu chui vào trong dòng sông lớn cuồn cuộn.
← Ch. 0099 | Ch. 0101 → |