← Ch.0101 | Ch.0103 → |
Nam tử trung niên ăn mặc rất bình thường, bình thường giống như một bụi cỏ tranh trong rừng rậm Nam hoang tùy ý có thể thấy được.
Dùng gai thô chế thành áo tay ngắn, quần đùi quá gối tính chất tương tự, chân đi một đôi giày đay tai trâu dây leo nhỏ bện thành, một mái tóc dài do một cây cỏ xanh mềm dẻo buộc chặt ở sau đầu, phục sức đơn sơ đơn giản lại sạch sẽ dị thường.
Gương mặt vuông vức nghiêm túc, trong đôi mắt có thần ánh mắt ngưng mà không tiêu tan, cho người ta một loại cảm giác rất mộc mạc, rất đáng tin. Cơ Hạo lúc nhìn thấy nam tử trung niên, thậm chí trong lúc nhất thời từ trên người hắn cảm nhận được khí tức tình thương của cha dày rộng giống Cơ Hạ.
Mà thân hình hắn so sánh với chiến sĩ Nam hoang thì tỏ ra hơi thấp một chút, chỉ cao hơn Cơ Hạo một cái đầu, không thể so sánh với đám Hỏa Nha bộ to con động cái hơn ba thước. Nhưng thể trạng hắn không thể hiện gầy yếu, ngược lại lúc hắn đứng lên, trong lúc hành động cho người ta cảm giác đặc biệt hùng hậu, dày nặng, giống như một con gấu đang tuần tra lãnh địa của mình.
Trên người nam tử trung niên cũng không có bất cứ khí tức gì khác thường, như cổ mộc, đại thạch trong núi rừng tùy ý có thể thấy được, đạm bạc, tự nhiên. Thậm chí một chiến sĩ Vu Nhân cảnh tầng thứ nhất của Hỏa Nha bộ, khí tức trên người cũng sắc bén, cương mãnh hơn hắn nhiều lắm.
Nhưng lúc Cơ Hạo nhìn hắn, lại cảm thấy, nam tử trung niên giống như một biển lớn khôn cùng, không biết sự rộng lớn của hắn, không biết sự sâu cạn của hắn. Hắn cho Cơ Hạo cảm giác, thậm chí so với A Bảo còn sâu không lường được hơn, còn thâm thúy thần bí hơn rất nhiều.
Mưa to tầm tã bị cuồng phong cuốn, gào thét vỗ xuống.
Nhưng trên thân nam tử trung niên sạch sẽ, một vết nước cũng không có, một chút bùn lầy cũng không có. Thậm chí hắn sau khi đỡ lấy Cơ Hạo, trên người Cơ Hạo và Man Man cũng không có nửa điểm hạt mưa rơi xuống. Gió vẫn là gió đó, mưa vẫn là mưa đó, nhưng ở bên người nam tử trung niên, gió và mưa không thể xâm nhập chút nào, giống như một khu vực nhỏ này chỗ Cơ Hạo và Man Man, vốn đã trời trong nắng ấm không nên có bất cứ mưa gió gì.
'Rúc', 'Rúc', một con bồ câu đen trắng giao nhau từ trong tay áo nam tử trung niên bay ra, cắp một bông lúa đứng ở trên vai hắn, bắt đầu tỉ mỉ cẩn thận mổ.
"Ha ha, tiểu gia hỏa tỉnh ngủ rồi." Nam tử trung niên đỡ Cơ Hạo và Man Man, cẩn thận để bọn họ ngồi ở dưới một cây đại thụ bờ sông, đưa tay từ trong một cái túi may từ da thú bên hông lấy ra một bình ngọc màu đen to bằng nắm tay.
Bồ câu tò mò nhìn Cơ Hạo, không ngừng nhẹ nhàng kêu 'Rúc rúc'.
Nha Công từ trong lòng Cơ Hạo thò đầu ra, uể oải nhìn con bồ câu, hai con chim mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng 'Cu rúc' cùng 'Quạ quạ'.
Nam tử trung niên từ trong bình ngọc đổ ra hai viên thuốc to bằng ngón cái, ngón tay khẽ điểm, viên thuốc nổ tung, hóa thành hai luồng sương mù màu xanh lục phân biệt chui vào thân thể Cơ Hạo cùng Man Man.
Lục phủ ngũ tạng như bốc cháy của Cơ Hạo nhất thời có một mảng mát mẻ ập vào, trong cơ thể vô số vết thương ngầm nhanh chóng khép lại, trong lỗ chân lông vô số máu tụ đen sì hóa thành tơ máu tinh tế không ngừng chui ra, rất nhanh máu tụ đã ở trên làn da hắn chồng chất lên một tầng vảy thật dày.
Man Man thì khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, không ngừng vặn vẹo bả vai. Vết thương sau lưng nàng thương đến phổi cấp tốc mấp máy, một tầng lục quang, một mảng huyết quang không ngừng ma sát lẫn nhau, từng tia máu không ngừng chảy ra, phá hư và chữa khỏi, hai loại lực lượng đối lập xung đột, mang tới cho Man Man thống khổ thật lớn.
"Là lực ăn mòn của Huyết Nguyệt." Nam tử trung niên nhíu mày, nhẹ nhàng hừ lạnh nói: "Quả nhiên là một đám ác quỷ ở phía sau các ngươi. Bọn chết tiệt này, bọn hắn ở Nam hoang đã hoành hành ngang ngược đến trình độ này sao? Tiểu nha đầu, a ba ngươi... Ừm, a ba ngươi không ở Nam hoang sao?"
Man Man kinh ngạc nhìn nam tử trung niên: "A thúc, ngài quen a ba con?"
Nam tử trung niên cười gật gật đầu, dùng sức vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Man Man: "Ta tên là Tự Văn Mệnh, quả thực quen biết a ba con. Năm đó con chào đời, a ba con còn từ trên tay ta lừa một trăm viên Hoàng Trung Lý rèn thân thể cho con."
Tự Văn Mệnh khụt khịt mũi, bàn tay to đặt ở trên vết thương sau lưng Man Man, lòng bàn tay một mảng hoàng khí dày nặng phun trào, một mảng huyết khí dây dưa không đi ở trên vết thương của Man Man bị hoàng khí bá đạo rút ra. Hoàng khí xoay tròn một trận, huyết quang nhanh chóng bị mài thành một làn khó tiêu tán.
Huyết Nguyệt lực tiêu tán, vết thương của Man Man ở dưới lục khí tẩm bổ nhanh chóng khép lại, nàng há mồm nôn ra mấy ngụm máu bầm, tinh khí thần thoáng cái hoàn toàn khôi phục, sức mạnh so với Cơ Hạo còn dư thừa hơn rất nhiều.
Tự Văn Mệnh lấy ngón tay dính dính máu bầm Man Man phun ra, cẩn thận ghé đến mũi ngửi ngửi, lúc này mới cười nói: "Hắc, không nhận lầm người, con thật sự là con gái của lão Chúc Dung. Nếu a ba con ở Nam hoang, ai dám đem con đánh thành như vậy, đã sớm bị nướng thành củi rồi nhỉ?"
Man Man túm lấy tay áo rách tung toé của Cơ Hạo, nước mắt lập tức tuôn ra: "A ba không có nhà, Man Man vụng trộm chuồn ra ngoài chơi... Lão Diễm đã chết, hộ vệ của Man Man đều đã chết, hu hu có ác nữ nhân Tất Phương bộ cấu kết bọn ác quỷ đó, giết bọn lão Diễm!"
Cơ Hạo luôn nhìn Tự Văn Mệnh, luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Nghe xong lời Tự Văn Mệnh và Man Man nói, trong lòng Cơ Hạo lại khẽ động. Lão Chúc Dung a ba của Man Man? Chúc Dung thị sao? Cơ Hạo khó khăn mới vận khí khống chế được tâm tình kích động, quả nhiên, Man Man là con gái Nam hoang Chúa tể trong truyền thuyết.
Ở trong truyền thuyết các vu tế Hỏa Nha bộ kể cho bọn trẻ con trong bộ lạc, chúa tể chí cao vô thượng nhất của Nam hoang Chúc Dung nhất tộc, bọn họ không phải nhân loại, mà là thần linh, loại thần linh thật sự kia. Tộc trưởng Chúc Dung nhất tộc Chúc Dung thị, chính là hỏa thần nắm giữ tất cả hỏa diễm trong thiên địa, cũng chính là chính thần của phương nam.
Đối với cách nói 'thần linh' này, Cơ Hạo luôn giữ thái độ từ chối cho ý kiến, Chúc Dung nhất tộc rất có thể chỉ là một bộ tộc cực kỳ cường đại, bọn họ đem cái mũ thần linh chụp ở trên đầu mình. Nhưng hắn quả thực tràn ngập tò mò đối với Chúc Dung nhất tộc, mà hiện tại, tiểu nữ nhi Man Man của Chúc Dung thị thế mà lại thật sự ngồi ở bên người mình gào khóc.
Đưa tay vỗ vỗ đầu Man Man, Cơ Hạo thản nhiên nói: "Được rồi, Man Man, Khương Dao ác nữ nhân kia đã bị ta giết."
Trên mặt sông đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ bén nhọn, oán độc: "Ngươi đã giết Khương Dao! Tiểu tạp – chủng chết tiệt! Ta phải đem ngươi thiên đao vạn quả! Chết tiệt, ta còn chưa kịp nhấm nháp hương vị của nàng, ngươi đã đem nàng đánh nổ, ta đối với người chết một chút hứng thú cũng không có!"
Ngực phải Đế La bị phá vỡ một lỗ thủng trong suốt, được hai thanh niên ba mắt đỡ, cưỡi một con rết kim loại theo lòng sông lao nhanh đến. Hơn một ngàn chiến sĩ Già tộc, gần vạn phó binh, một đám như hung thần ác sát đánh trống reo hò gào thét hướng tới bên này chạy tới.
"Quả nhiên, là ác quỷ! Không đụng tới còn chưa tính, đã đụng phải, ha ha."
Tự Văn Mệnh cười rút ra hắc thiết kiếm đeo sau lưng, một kiếm vô cùng đơn giản đâm về phía trước.
Mặt đất phạm vi ngàn dặm khẽ động, một luồng thiên uy hùng hồn chợt lóe, Đế La, cùng với đám đông chiến sĩ tinh nhuệ Huyết Nha đoàn hắn mang đến đột nhiên đọng lại bất động. Vẻ mặt trên mặt bọn hắn hoàn toàn cứng ngắc, đông lại, theo một trận gió núi thổi qua, Đế La và các chiến sĩ Huyết Nha đoàn đồng thời hóa thành một mảng khói bụi theo gió phiêu tán.
'Đinh đinh đang đang' vang một trận, áo giáp, binh khí, toàn bộ vật phẩm của Đế La và các chiến sĩ Huyết Nha đoàn đều rơi xuống.
Cơ Hạo với Man Man đồng thời há hốc mồm, một lúc lâu nói không ra lời.
← Ch. 0101 | Ch. 0103 → |