← Ch.0444 | Ch.0446 → |
Trong đại điện tiếp khách của Quỳnh Tuyết cung, tám con cự viên (vượn khổng lồ) màu bạc cao ba trượng xếp thành hàng chữ Nhất, đứng ở trong đại điện thở hổn hển 'Hồng hộc'. Lông rậm màu bạc bóng loáng không gió tự động, giống như những con rắn nhỏ mấp máy ở trên thân cự viên, thoạt nhìn dữ tợn mà lại tà dị.
Cự viên hạ thân váy chiến bảo vệ màu vàng, trên thân treo miếng hộ tâm màu vàng trang trí hoa văn mây nước, trong tay mang theo cây gậy lớn màu vàng ánh vàng rực rỡ, nặng trịch dài khoảng ba trượng, cả vật thể bốc lên sát khí, huyết tinh khí hầu như ngưng tụ thành thực chất.
'Đinh' một tiếng, Thiếu Ti bưng khay ngọc, đem một chén trà xanh đặt ở trước mặt Đại Lực Thủy Viên bộ trưởng lão Ô Vân.
Hai hàng lông mày rậm của Ô Vân thân hình cao lớn hùng vĩ, khí tức sắc bén bức người khẽ nhíu, đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế dựa lớn hắn liếc qua Thiếu Ti, chậm rãi hỏi: "Ngươi, chính là Thiếu Ti? Đồ đệ của Chúc Long trưởng lão?"
Thiếu Ti lui lại vài bước, thoải mái hướng Ô Vân gật đầu thăm hỏi: "Chúc Long trưởng lão là sư phụ của Thiếu Ti."
Ô Vân bưng lên chén trà bạch ngọc điêu khắc thành, một ngụm đem lá trà lẫn cả nước trà húp sạch sẽ, 'Soạp' một tiếng nuốt xuống. Chép chép miệng, Ô Vân lạnh lùng nói: "Thứ không mùi không vị, các ngươi đứa những nhỏ không hiểu chuyện này, đãi khách, ăn uống linh đình mới tốt, lại kiếm mấy con nhỏ lột sạch cho nhảy nhót, đây mới là đạo lý đãi khách."
Thiếu Ti khẽ cau mày, lười quan tâm lời này của Ô Vân.
Cười quái dị 'Cạc cạc' một tiếng, Ô Vân vắt một chân lên, liếc nhìn Thiếu Ti lạnh lùng nói: "Ô, bộ dáng nhỏ nhắn rất xinh xắn, có người yêu chưa? Cáp, bản trưởng lão có đứa con trai... Hắc, thôi, không đề cập tới tiểu tử không nên thân đó. Tiểu nha đầu, không bằng dứt khoát để lão phu thu ngươi..."
Sắc mặt Thiếu Ti chợt phát lạnh, hừ một tiếng thân hình chợt lóe đã tới trước mặt Ô Vân, nhằm ngay vào mặt tát một cái hướng khuôn mặt già nua của Ô Vân vả xuống.
Ô Vân bị Thiếu Ti thuấn di xuất quỷ nhập thần dọa nhảy dựng, nhưng khi một chưởng của Thiếu Ti vỗ xuống, hắn đã phản ứng lại, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng đem bàn tay Thiếu Ti tiếp được.
'Bốp' một tiếng vang lên, Thiếu Ti bị chấn lui mấy chục bước, thiếu chút nữa cắm đầu va vào trên bức tường đại điện. Khuôn mặt già của Ô Vân xanh trắng bất định một phen, ghế dựa lớn dưới mông 'rắc' một tiếng vỡ thành mấy chục mảnh, thân hình cao lớn khôi ngô lay động một trận, cũng lảo đảo lui về phía sau bảy tám bước, thiếu chút nữa cắm đầu tài ngã xuống đất.
"Khí lực thật lớn!" Ô Vân kinh hãi nhìn Thiếu Ti, rõ ràng tản mát ra khí tức chỉ là cấp Đại Vu, vu lực dao động vẫn là huyết nhục tinh khí thuần túy nhất ngưng tụ thành vu lực, cũng không có loại khí tức hồng hoang cổ xưa, mạnh mẽ vô cùng kia của bản mạng vu tinh lẫn bên trong, cái này chứng minh Thiếu Ti quả thực chỉ là một vị Đại Vu, cách Vu Vương cảnh còn kém xa.
Nhưng lực lượng thân thể Thiếu Ti hùng hồn như rồng, bàn tay Ô Vân cũng bị chấn đau đớn, xương ngón tay thiếu chút nữa vỡ vụn.
"Tiểu nha đầu, đây là đạo lý đãi khách của các ngươi? Lão phu hôm nay thế nào cũng phải dạy bảo ngươi một trận hẳn hoi!" Ô Vân thẹn quá hóa giận, không khỏi chửi ầm lên. Hắn chính là trưởng lão Đại Lực Thủy Viên bộ, địa vị tôn sùng, lại thiếu chút nữa bị Thiếu Ti một tiểu nha đầu làm tro mặt xám mày tro, điều này bảo cái mặt già của hắn làm sao treo lên được?
Trong mắt Thiếu Ti bạch quang đại thịnh. Nàng tức giận nhìn Ô Vân, trầm giọng quát: "Ngươi cũng xứng là khách nhân? Nếu là khách nhân thật sự, tự nhiên lấy lễ đối đãi. Giống ngươi loại ác khách này, giết thì có sao?"
Trong tiếng chú ngữ trầm thấp, bên cạnh Thiếu Ti có ánh sáng kỳ dị hiện lên, một khí tức quái dị nói không nên lời, nhưng làm đáy lòng người ta phát lạnh lặng yên trào ra, đại điện như đĩnh mực đắm chìm ở trong nước trong sắp hòa tan, vách tường, mặt đất, nóc nhà, tất cả đều đang mấp máy, vặn vẹo kỳ dị, tạo nên một mảng phiến quang ảnh mông lung.
Thiếu Ti giơ hai tay, hai tay của nàng trở nên mông mông lung lung, một cỗ tà lực ngập trời từ trong cơ thể Thiếu Ti khuếch tán ra, hư không bốn phía vặn vẹo. Thiếu Ti như hóa thân làm một cái lỗ đen, thiên địa nguyên khí, bao gồm ánh sáng cùng tất cả thứ khác ở quanh, đều đang cấp tốc hướng thân thể Thiếu Ti ập tới.
Tám con ngân mao cự viên kinh hoảng rống to 'Gừ gừ', bọn hắn vung đại bổng thật lớn màu vàng, nhưng đại bổng trở nên mềm nhũn, tinh khí thần của bọn hắn vừa lúc giống như nước lũ, không ngừng trút ra, thân thể bọn hắn trở nên uể oải, đại bổng ngày thường cử trọng nhược khinh cũng có chút không nắm được.
Ở phía sau Thiếu Ti, một bóng người mông mông lung lung không thấy rõ bộ dáng cụ thể, mặc áo bào trắng dần dần hiện lên.
Một sự sợ hãi tuyệt đỉnh từ sâu trong linh hồn trào ra đột nhiên phun trào, tám con ngân mao cự viên không hiểu sao bị dọa đến hai mắt lồi ra, lông rậm toàn thân dựng thẳng. Nếu không phải bọn hắn ngày thường đều là tính tình hung ác bạo ngược, miễn cưỡng còn có thể ổn định linh trí, bọn hắn đã sớm bởi vì sự sợ hãi trong lòng bỏ binh khí quay đầu bỏ chạy.
Trong lòng Ô Vân cũng trào ra khôn cùng khủng bố, tuyệt đại khủng bố bắt nguồn từ sâu trong linh hồn. Hắn trừng to mắt nhìn chằm chằm bóng người màu trắng kia, hai hàm răng bị va vang lên 'cầm cập', mồ hôi lạnh trên lưng không ngừng toát ra.
"Ả chỉ là một Đại Vu, chỉ là một Đại Vu, một đầu ngón tay ta có thể nghiền chết Đại Vu!" Ô Vân ở trong lòng điên cuồng rít gào quát to, không ngừng nói cho mình Thiếu Ti chỉ là một Đại Vu, chỉ là một Đại Vu yếu ớt, hắn một đầu ngón tay có thể nghiền chết. Nhưng nhìn Thiếu Ti thân hình mông lung, như hố đen đang cắn nuốt một số lực lượng nào đó Ô Vân căn bản không thể lý giải, Ô Vân biết rõ mình có thể thoải mái nghiền chết Thiếu Ti, nhưng hắn căn bản không nhấc lên nổi dũng khí động thủ.
Giống như dũng khí của hắn đã hoàn toàn bị Thiếu Ti cắn nuốt, hiện tại Ô Vân chỉ là một người nhu nhược không có can đảm.
'Đốt', Thiếu Ti nhẹ nhàng quát một tiếng.
Trái tim Ô Vân và tám con cự viên chợt nhảy dựng, bọn hắn đồng thời há mồm, một ngụm máu nóng phun ra xa mười mấy trượng.
Máu nóng bọn Ô Vân phun ra đỏ đậm, nhiệt lực bốc lên, tản mát ra mùi máu tươi so với máu tươi bình thường nồng đậm hơn gấp trăm lần. Cái này là tinh huyết trong tim bọn hắn, là sinh mệnh nguyên khí ngưng tụ tinh huyết trong tim bọn hắn. Một ngụm máu này phun ra, tuổi thọ của bọn hắn đều ít nhất giảm bớt khoàng trăm năm.
"Dừng... dừng lại!" Ô Vân khàn cả giọng tru lên.
"Thiếu Ti!" Cơ Hạo chạy tới cửa đại điện, thấy được một màn Ô Vân hộc máu, trên người Thiếu Ti tản mát ra tà lực khủng bố làm Cơ Hạo cũng cảm thấy một tia kính sợ. Chúc Long Quỹ lão gia hỏa kia, rốt cuộc dạy những cái quỷ gì cho hai huynh muội Thái Ti, Thiếu Ti?
Nghe được tiếng Cơ Hạo, khí tức đáng sợ trên người Thiếu Ti chợt tắt, toàn bộ dị tượng trong đại điện đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng hướng Cơ Hạo cười cười, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Đây là Ô Vân trưởng lão của Đại Lực Thủy Viên bộ, nha, chén trà đều đánh vỡ? Ta gọi người lại rót một chén trà đến đây đi!"
Cơ Hạo cười Thiếu Ti gật gật đầu, làm bộ như tất cả đều bình thường hướng Ô Vân chắp tay: "Ô Vân trưởng lão đại giá quang lâm, chưa từ xa tiếp đón, thất kính thất kính! Đến, đến, đến, xin mời ngồi, trà ngon nhất. Ô, mấy vị này bộ dáng cao lớn uy mãnh như thế... Man Man, Man Man, kiếm hai sọt trái cây đến đãi khách! Man Man, Man Man, đem mấy con khỉ này dẫn ra ngoài, đi dạo chút!"
Ô Vân cùng mấy con cự viên tức giận đến gương mặt vặn vẹo.
Nhưng nghĩ đến vừa rồi Thiếu Ti triển lãm ra nội tình khủng bố, Ô Vân cố gắng áp chế cơn tức trong lòng, tức giận tìm một cái ghế dựa lớn còn tốt ngồi xuống.
← Ch. 0444 | Ch. 0446 → |