← Ch.0493 | Ch.0495 → |
Tới Nghiêu Sơn đã hơn một năm, Cơ Hạo mỗi ngày tuy bận rộn, chung quy có thể rút ra thời gian nhất định tu luyện.
Một quyền đánh ra, trên làn da Cơ Hạo mấy vạn điểm sáng màu đỏ rực sáng lên, ánh sáng mơ hồ thậm chí xuyên thấu qua Kim Ô Liệt Diễm Bào làm người ta nhìn thấy rõ. Vu huyệt hắn hiện nay mở đã vượt qua mười vạn, điểm sáng rậm rạp bao trùm toàn thân, như ngôi sao lóng lánh trên trời, khiến toàn thân hắn rặng mây đỏ quanh quẩn, càng phát ra có vẻ thần dị không thuộc mình.
'Ích Địa' nhất kích toàn lực đánh ra, hư không chấn động, khi Cơ Hạo vung quyền, cảm giác nắm đấm như bị nhựa cao su cực dính bao bọc lấy, nắm tay tiến tới từng chút một, hắn có thể rõ ràng cảm giác được không gian phía trước bài xích đối với nắm đấm của mình.
Loại cảm giác này chợt lóe rồi biến mất, kèm theo tiếng gầm rú thật lớn, trên nắm đấm của Cơ Hạo một quyền khí bạo màu trắng đánh ra, nắm tay đối phương đại hán râu xồm cùng nắm tay phải của Cơ Hạo hung hăng va chạm với nhau, chỉ nghe một tiếng rú thảm, trên nắm tay Cơ Hạo cùng đại hán đồng thời bật ra cả đống máu tươi.
Ích Địa Nhất Kích lực cắn trả dị thường hung ác, xương khớp cánh tay phải Cơ Hạo vỡ vụn toàn bộ, cơ nhục, làn da nứt ra mấy chục vết nứt vừa sâu vừa dài, máu tươi không ngừng phun ra. Nhưng Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, máu tươi phun trào ra đều như chim bay đầu rừng, một lần nữa chảy về vết thương, toàn bộ vết thương cấp tốc khép lại, trong chớp mắt đã khỏi hẳn như lúc ban đầu.
Đại Hán lại rú thảm một tiếng, thân thể như đạn pháo ra khỏi nòng bị đánh bay mấy chục dặm.
Thân thể hắn ở trong gió tuyết cấp tốc bay qua, đập nát vô số bông tuyết, kéo theo một dấu vết trong suốt thật dài, mấy vạn người phía dưới đang giao chiến đều nghe được trong cơ thể hắn truyền ra tiếng xương gãy.
Đại hán là thực lực vừa bước vào Vu Vương cảnh, thân thể cường hãn dị thường, nhưng Ích Địa Nhất Kích của Cơ Hạo hung bạo tuyệt luân, cứng rắn lấy lực lượng Đại Vu làm vỡ nát xương khớp toàn thân hắn.
Càng thêm đáng sợ là, Ích Địa Nhất Kích của Cơ Hạo ám kình như thủy triều, lưu lại một luồng kình đạo tiềm tàng ở trong cơ thể đại hán. Thân thể Đại Vu của đại hán không ngừng khép lại, lực đạo ẩn nấp lần lượt chấn vỡ xương khớp hắn. Tiếng xương gãy trong cơ thể đại hán kéo dài không dứt bên tai, hắn đau đến mức khàn giọng rú thảm, thảm trạng bực này so với khổ hình lăng trì thiên đao vạn quả còn thảm thiết hơn nhiều.
Xa xa trong núi lớn tiếng gầm như sấm, hơn trăm Đại Vu quần áo tả tơi nhảy nhót như bay, nhanh chóng hướng bên này tới gần.
Ở phía sau bọn họ, Đại Vu dưới trướng Cơ Hạo tọa trấn thôn này cũng cấp tốc đuổi theo. Cơ Hạo liếc một cái, hai trăm Đại Vu tọa trấn thôn này, thế mà có hai mươi mấy người được đồng bạn ôm vào trong lòng, các Đại Vu đó bị thương nặng gần chết, đã mất đi năng lực tự lành.
Từ khi kẻ địch đánh bất ngờ đến Cơ Hạo chạy đến nơi đây, lại đến Cơ Hạo đem Vu Vương kẻ địch đánh tan, tất cả nhiều nhất chỉ thời gian ba nhịp thở.
Trong thời gian ngắn như vậy, thủ hạ của Cơ Hạo đã bị tổn thất thảm trọng như thế. Nếu không phải Cơ Hạo kịp thời chạy tới, những Đại Vu này sợ là đã sớm bị đại hán râu xồm kia đánh chết.
Hừ lạnh một tiếng, Cơ Hạo lấy ra ba viên đan dược cứu mạng A Bảo đưa tặng, tay phải bóp đem đan dược biến thành bột phấn dùng sức vung lên. Một cơn gió mạnh cuốn lên bột phấn những đan dược kia, hóa thành từng làn khí xanh cấp tốc bay ra mấy chục dặm, chui vào lỗ mũi ác Đại Vu bị thương nặng không dậy nổi.
Thân thể những Đại Vu này chợt rung lên, trong thất khiếu phun ra lượng lớn máu bầm, sau vài nhịp thở bọn họ đồng thời nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời thét dài hướng Cơ Hạo bên này chạy như điên đến.
Mọi người đều thấy được động tác của Cơ Hạo. Con dân của Cơ Hạo bên này đều hoan hô tên 'Nghiêu Bá', mà chiến sĩ đối phương thì sĩ khí chợt tán loạn. Chiến sĩ lao vào trong thôn nhanh chóng rút khỏi, hướng về chỗ đại hán râu xồm bại lui.
Đại hán râu xồm nằm dưới đất giãy dụa kêu rên, qua ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, tiềm kình Cơ Hạo đánh vào trong cơ thể hắn rốt cuộc tiêu hao hết. Hắn thở hổn hển đứng dậy, khuôn mặt đen đã biến thành một mảng trắng bệch.
Một quyền này tuy chưa đánh chết hắn, nhưng cũng hao tổn bảy tám phần tinh huyết khí tức của hắn. Nếu không có vu dược thượng hảo điều dưỡng, đại hán râu xồm này chỉ dựa vào cắn nuốt máu thịt hung thú bổ sung tinh huyết chi khí, hắn đại khái cần một năm trở lên tĩnh dưỡng mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.
"Đứa nhỏ!" Đại hán râu xồm bay lên trời đứng giữa không trung, hướng về Cơ Hạo bên này bay mấy chục dặm, ở chỗ cách Cơ Hạo còn hơn trăm trượng ngừng lại. Hắn kiêng kị vô cùng nhìn thoáng qua Nha Công lơ lửng ở không trung, lại nhìn nhìn hai con Thần Hỏa Xà mạnh mẽ dữ tợn, đại hán nghiến răng hướng tới Cơ Hạo quát: "Đứa nhỏ, ngươi chính là Nghiêu Bá gì gì đó?"
Cơ Hạo nhìn đại hán râu xồm cười lạnh nói: "Ta chính là Nghiêu Bá Cơ Hạo. Vì sao tập kích con dân của ta? Công kích thôn xóm của ta?"
Đại hán râu xồm dùng sức vỗ bụng một cái, cất tiếng quát: "Chưa ăn, chưa uống, nhiều tộc nhân như vậy sắp đói chết, lạnh chết, không cướp các ngươi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn lão tử đi săn bắn nuôi sống nhiều người như vậy? Lão tử cũng không phải thiên thần, không làm được!"
Cơ Hạo nhìn đại hán râu xồm, nhíu mày nói: "Các ngươi luôn ở nơi này?"
Đại hán râu xồm ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Chúng ta một đường đuổi theo một đàn trâu rừng tới đây, nhưng người già, trẻ con trong tộc quá nhiều, chúng ta chạy không nhanh bằng đám gia súc đó, mất dấu, phát hiện thôn các ngươi, còn có thể như thế nào, chỉ có thể xuống tay cướp!"
Nhìn đại hán râu xồm lớn tiếng ù ù, rất là đúng lý hợp tình, Cơ Hạo không khỏi lắc đầu.
Bộ lạc này cũng không yếu, có mấy chục vạn tộc nhân, có mấy vạn chiến sĩ, có hơn trăm Đại Vu, thậm chí còn có một vị Vu Vương tọa trấn. Ở Nghiêu Sơn loại địa phương đất đai màu mỡ đến cực điểm này, hơi hạ chút tâm tư, sao có thể đông lạnh đói thành như vậy?
Chỉ có thể nói, bộ lạc này hoàn toàn chưa có khái niệm phát triển sinh sản, tự cấp tự túc, bọn họ vẫn luôn dựa vào trời ăn cơm, cho nên một khi có thiên tai gì đó ập tới, bọn họ cũng chỉ có thể buông tay đánh cướp.
Xem đại hán râu xồm đánh cướp cũng là bộ dáng lão luyện như thế, không lẽ ở trong lãnh địa Nghiêu Sơn, còn có bộ tộc tương tự tồn tại?
Xa xa truyền đến tiếng như sấm rền, tiếng cười to rõ chỉ Ô Vân Thú có truyền đến, Trát Mộc mang theo hơn vạn trọng giáp chiến sĩ cưỡi Ô Vân Thú rốt cuộc chạy tới. Chiến sĩ Ám tộc hắn thống lĩnh thuần một màu thực lực cấp Đại Vu, trên người tản mát ra khí tức sắc bén kinh người, đại đội nhân mã tản ra bày đường cong hướng bên này nhanh chóng tới gần, chỉ khí thế đó đã khiến đại hán râu xồm cùng các Đại Vu phía sau hắn sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Trát Mộc mang đến hơn vạn chiến sĩ, đã đủ để giết sạch tộc nhân của đại hán râu xồm.
Hơn vạn Đại Vu tinh nhuệ, cho dù đại hán râu xồm có thể đem bọn họ đánh chết hơn phân nửa, cuối cùng cũng sẽ bị tiêu hao đến mức kiệt sức mà chết. Càng không cần nói các chiến sĩ Ám tộc kia cưỡi Ô Vân Thú, đó cũng là chiến thú hung mãnh sức chiến đấu siêu cường.
"Này, đừng đuổi tận giết tuyệt chứ!" Đại hán râu xồm sắc mặt đột nhiên biến, hướng về Cơ Hạo lớn tiếng quát lên.
"Ta cho các ngươi cơm ăn, cho các ngươi quần áo, cho các ngươi phòng ốc, cho các ngươi đất màu mỡ. Quỳ xuống, thề trở thành tộc nhân của ta!" Cơ Hạo nhìn đại hán râu xồm, tức giận nói: "Trở thành tộc nhân của ta, hoặc là ta diệt các ngươi. Các ngươi phải biết, ta không có khả năng giữ lại các ngươi mấy chục vạn người ở trong lãnh địa của ta chạy loạn, nơi này mỗi một cây cỏ, mỗi một con dã thú, đều là tài sản riêng của ta!"
Đại hán râu xồm đảo loạn con mắt, xa xa chậm rãi có mười mấy lão nhân đầu bạc mang theo một đám người đi tới.
Những lão nhân này gian nan đi tới phụ cận Cơ Hạo, sau đó quỳ rạp xuống đất.
"Đại nhân tôn quý, chúng ta nguyện ý trở thành tộc nhân của ngài, tiếp nhận ngài che chở. Vì đại biểu thành ý của chúng ta, chúng ta đem đóa hoa xinh đẹp nhất của chúng ta hiến cho ngài!"
Các lão nhân vung tay, một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, kiều diễm vô cùng run rẩy đi ra.
← Ch. 0493 | Ch. 0495 → |