← Ch.0714 | Ch.0716 → |
Cố nén cơn tức trong lòng, Cơ Hạo lưu lại Bồ Phản.
Trải qua vài ngày chuẩn bị, một hồi nghi thức tế điển long trọng cử hành ở bình minh. Tế điển này, chuyên môn vì dân bản xứ Bàn Hi thế giới mà làm.
Bàn Hi thế giới bị Bàn Cổ thế giới cắn nuốt, tộc đàn dân bản xứ Bàn Hi thế giới phải quy phụ thành phụ thuộc nhân tộc, chuyện này không phải ước định miệng vô cùng đơn giản là có thể quyết định.
Chuyện tôi tớ mạnh lấn chủ, ở các đại bộ tộc của Bàn Cổ thế giới thỉnh thoảng xuất hiện, cùng là nhân tộc cũng sẽ có đấu tranh quyền lực cùng tranh ích lợi phức tạp, càng không cần nói dị tộc đến từ Bàn Hi thế giới. Bàn Hi thế giới hủy diệt ngay tại trước mắt, hiện tại đám dân bản xứ Bàn Hi thế giới đi đầu nhập nhìn như nhu thuận ngoan ngoãn đầu nhập vào nhân tộc, nhưng ai có thể cam đoan chuyện tương lai?
Một tòa tế đàn năm màu to lớn đứng sừng sững ở Bồ Phản. Tế đàn sử dụng là bùn đất năm màu đến từ Trung Lục thế giới cùng tứ hoang đại lục năm phương, dùng mỹ ngọc mài thành bột phấn thật nhỏ, điều hòa đều đều với ngũ sắc linh thổ, đúc thành tế đàn linh lực dâng trào, mơ hồ phát ra ánh sáng năm màu.
Làm đại biểu xuất chiến sinh tử đổ chiến làm ra cống hiến to lớn, lại là đợt người đầu tiên từ Bàn Hi thế giới quay về, Cơ Hạo đảm đương lễ quan của tế điển, chỉ dẫn Thiên Cơ trưởng lão cùng cả thảy một trăm tổ linh bộ tộc thực lực cường đại nhất, thực lực bản thân mạnh nhất, khuôn mặt nghiêm túc đi tới trước tế đàn.
Đế Thuấn đứng ở đỉnh chóp tế đàn, quanh thân mơ hồ bị ánh sáng năm màu quanh quẩn.
Trên tế đàn tế hỏa hừng hực, trên bầu trời mây quay cuồng, Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đế Thuấn đứng ở đỉnh chóp tế đàn, mơ hồ nhận thấy được bên người Đế Thuấn có một luồng thiên địa ý chí hùng hồn, cuồn cuộn vô cùng. Ở giờ khắc này, Đế Thuấn nghiễm nhiên là người phát ngôn của một phương thiên địa này.
Mấy vạn đại vu tế đến từ các đại bộ tộc vờn quanh tế đàn, hoa chân múa tay vừa múa vừa hát, lớn tiếng ngâm xướng tế ca ca tụng thiên địa thần minh. Vô số đồ đằng chiến kỳ treo cao ở bầu trời, ở gió nhẹ trong bình minh nhẹ nhàng di động.
Thiên Cơ trưởng lão theo sát ở phía sau Cơ Hạo, nghiêm nghị đánh giá các đại vu tế lâm vào trạng thái cuồng nhiệt, si mê nào đó.
Thiên Cơ trưởng lão linh giác cực kỳ sâu sắc, cho dù thực lực của hắn bị thiên địa ý chí của Bàn Cổ thế giới áp chế hơn phân nửa, hắn vẫn có thể nhận thấy được trên thân các đại vu tế đó có ý chí thần kỳ khó có thể hình dung nào đó buông xuống.
Cổ xưa, cường đại, hỗn độn, nguyên thủy, những ý thức thần kỳ đó như chính là bản thân một phương thiên địa này, hằng cổ trường tồn, cường đại vô cùng.
Làm trưởng lão địa vị cao thượng nhất của Bàn Hi thế giới, người trí tuệ nắm giữ chức quyền đoán trước thiên cơ, Thiên Cơ trưởng lão từng vô số lần cảm nhận được thế giới bổn nguyên của Bàn Hi thế giới. Nhưng bổn nguyên lực của Bàn Hi thế giới cùng ý chí trên người các đại vu tế kia so sánh, giống như một dòng sông nhỏ cùng một vùng biển lớn khôn cùng, chênh lệch lớn tới mức làm hắn không thể tiếp nhận.
Bàn Cổ thế giới là một cái đại thế giới cường đại như thế!
Thiên Cơ trưởng lão nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó ở dưới Cơ Hạo chỉ điểm, hắn và một trăm tổ linh đại biểu phía sau, kính cẩn dựa theo lưu trình tế điển các đại vu tế nhân tộc chế định tiến lên từng bước một.
Từ bình minh, tế điển long trọng kéo dài mãi đến chính ngọ.
Không đề cập tới nghi thức tế điển phức tạp khác, chỉ vì lần tế điển này tam sinh tế phẩm bị giết đã có trăm vạn con, càng có lượng lớn nô bộc Ám tộc cùng tinh quái bị coi là tế phẩm hiến cho thiên địa thần linh.
Cuối cùng Thiên Cơ trưởng lão cùng một đám tổ linh quỳ rạp xuống dưới tế đàn, Thiên Cơ trưởng lão cùng các tổ linh đó dùng đao ngọc màu đen cắt mi tâm mình, mặc cho máu chảu đầy mặt, đồng thời phát ra lời thề đời đời kiếp kiếp quy phụ nhân tộc.
Bầu trời chính ngọ chợt tối đi, sao đầy trời tản mát ra hào quang loá mắt.
Sau đó bầu trời một lần nữa sáng lên, một vầng mặt trời lớn soi tỏa khắp trời.
Máu tươi chảy ra từ mi tâm Thiên Cơ trưởng lão cùng đám đông tổ linh bay lên trời, ngưng tụ thành một hạt phù văn nhỏ bé, không ngừng bay lên trời cao, ở chỗ cực cao cực cao mắt thường không thể thấy rõ cao hóa thành từng mảng ánh sáng loá mắt tiêu tán.
Một hơi thở hùng hồn không thể ngăn cản từ trên trời giáng xuống, thân thể Thiên Cơ trưởng lão và toàn bộ tổ linh, thánh linh ở đây đồng thời cứng đờ, mắt thường có thể thấy được một làn sương mù trong suốt ngưng tụ thành gông xiềng từ đỉnh đầu bọn họ chui vào. Hơi thở của bọn họ liền xảy ra biến hóa rất kỳ quái.
"Thiên địa đại thế, khí vận gông xiềng." Trong thần hồn không gian, hư ảnh lặng lẽ hiện thân, chậc chậc tán thưởng: "Nghi thức tế điển này, có cao nhân chỉ điểm, thế mà thật sự dẫn động thiên đạo của Bàn Cổ thế giới dõi theo. Đám dân bản xứ Bàn Hi thế giới, từ nay về sau vận mệnh tộc nhân, khí vận chủng tộc bọn họ hoàn toàn quy phụ nhân tộc, đời đời kiếp kiếp không có khả năng thoát thân."
"Có ý tứ gì?" Cơ Hạo tò mò hỏi hư ảnh.
"Đời đời kiếp kiếp, là nô là phó, vĩnh viễn không có ngày xoay người." Hư ảnh thản nhiên nói: "Đây là gông xiềng khí vận do thiên đạo ý chí của Bàn Cổ thế giới thêm vào, toàn bộ tộc đàn bọn họ đều trở thành nô bộc của nhân tộc. Trừ phi có ai có thể phá diệt thiên đạo Bàn Cổ thế giới, nếu không bọn họ vĩnh viễn không có hy vọng phản bội."
Phá diệt thiên đạo Bàn Cổ thế giới? Cơ Hạo bĩu môi. Dễ dàng làm được như vậy mà nói, đám dị tộc kia cũng sẽ không bó tay đối với nhân tộc.
Chợt, khí tức trên người Thiên Cơ trưởng lão cùng một đám tổ linh đột nhiên tăng lên một đoạn, tựa như sau khi khí vận bọn họ nối liền với nhân tộc, sự áp chế của Bàn Cổ thế giới đối với bọn họ yếu đi rất nhiều, thực lực bọn họ có thể phát huy cũng tăng cường một mảng lớn.
Tế điển thuận lợi hoàn thành, toàn bộ tộc nhân dân bản xứ của Bàn Hi thế giới đều thành kẻ phụ thuộc nhân tộc.
Nay toàn bộ cao tầng nhân tộc Bồ Phản đều như phát điên bận rộn hẳn lên, mọi người đều bận tranh đoạt quyền sở hữu tộc đàn dân bản xứ, bận đem bộ tộc dân bản xứ danh nghĩa mình từ Bàn Hi thế giới thuận lợi vận chuyển đến Bàn Cổ thế giới.
Trung Lục thế giới và tứ hoang đại lục rộng lớn khôn cùng, còn có vô số nơi man hoang chờ đợi mở mang, nhưng nhân tộc số lượng có hạn, vô số tài nguyên đều còn ngủ say ở trong hoang sơn dã lĩnh chưa được lợi dụng.
Dân bản xứ Bàn Hi thế giới quy phụ, sẽ cung cấp cho các đại bộ tộc lượng lớn sức lao động, gia tăng rất nhiều chiến sĩ, đủ để mở ra càng nhiều lãnh địa, thực lực toàn bộ bộ tộc cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Toàn bộ cao tầng nhân tộc Bồ Phản đều bận rộn hẳn lên, Đế Thuấn cũng lâm vào trong công việc phức tạp vô cùng vô tận.
Mọi người đều đang bận rộn, chỉ có Cơ Hạo mang theo Thiên Cơ trưởng lão, còn có một đám tổ linh, thánh linh, một đám chiến sĩ dân bản xứ tinh nhuệ nguyện trung thành với Thiên Cơ trưởng lão, cuồn cuộn quay trở về Nghiêu Sơn lĩnh.
Cách biên cảnh Nghiêu Sơn lĩnh còn một vạn dặm, một đám mây lửa lớn bay lên, Cơ Hạ cười 'Ha ha', mang theo đám đông chiến sĩ tinh nhuệ của Nghiêu Sơn lĩnh xuất cảnh nghênh đón đám người Cơ Hạo.
Cách rất xa, Cơ Hạ đã dang hai tay, Cơ Hạo cười lớn 'Ha ha', sải bước dang hai tay hướng Cơ Hạ nghênh đón. Hai cha con dùng sức ôm lấy nhau, dùng hết khí lực hung hăng vỗ ở trên lưng đối phương.
"A cha, con đã trở về." Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạ: "Một sợi tóc cũng chưa mất, còn lập được công lao lớn, Nghiêu Sơn lĩnh chúng ta nhắm chừng sẽ mở rộng thêm rất nhiều."
"Trở về là tốt rồi!" Cơ Hạ nghiêm túc đánh giá Cơ Hạo một phen, đắc ý cười lên: "Trở về là tốt rồi!"
Dừng một chút, mặt Cơ Hạ hung hăng giật giật: "Có kẻ đui mù, đã chọc tới trên đầu chúng ta. Tận một trăm tên ác quỷ Già tộc cấp Vu Đế, chơi thật sự lớn đây... Ta đem bọn hắn ngâm hết trong thủy lao rồi."
← Ch. 0714 | Ch. 0716 → |