← Ch.1684 | Ch.1686 → |
Ngoài thành Lương Chử, trên cái xe kéo thật lớn như ngọn núi vàng, Nguyên Thủy Ma Tôn, Đồ Linh tôn chủ, Ngu Hoặc ba người bày ra hình tam giác, phân biệt ngồi ở trên một cái ngai báu to lớn vàng ròng điêu khắc.
Quanh thân ba người đều quanh quẩn lực lượng tà dị khiến người ngoài run sợ, linh hồn tà lực vô hình vô tích ở trong hư không đan xen ma sát lẫn nhau, ngẫu nhiên ở bên người bọn họ sẽ đột ngột có lửa màu đen, vòng xoáy bảy màu, các loại đóa hoa trong suốt... các loại dị tượng xuất hiện.
Một khắc đồng hồ trước, lúc mấy thị nữ bên người Ngu Hoặc đi lên dâng trà, một thị nữ không cẩn thận bị một vòng xoáy lửa màu đen đột nhiên xuất hiện cuốn vào, trong lốc xoáy một đóa Mạn Đà La Hoa màu vàng nhẹ nhàng cuốn một cái, thị nữ này lập tức chia năm xẻ bảy, sau đó nổ thành đốm lửa màu đen tan đi khắp nơi.
Từ đó không ai dám tới gần cái xe kéo này nữa, toàn bộ dị tộc trong phạm vi trăm dặm đều rút lui, cách thật xa thở mạnh cũng không dám thở một tiếng nhìn ba vị cự phách trên xe kéo.
Ba người không nói một lời, lẳng lặng vận chuyển lực lượng của bản thân.
Nguyên Thủy Ma Tôn và Ngu Hoặc đều chỉ là một phân thân ở đây, lực lượng bản thân bọn họ hiển nhiên không bằng Đồ Linh tôn chủ. Nhưng Nguyên Thủy Ma Tôn mơ hồ nắm chắc quỹ tích đại đạo vận hành của Bàn Cổ thế giới, dự dưng đạt được lực lượng thêm vào vô biên; Ngu Hoặc nắm giữ bộ não Bàn Ngu, càng có vô số con rối linh hồn cung cấp linh hồn niệm lực cho hắn.
Hai người ở dưới ngoại lực thêm vào, thực lực tất nhiên không bằng Đồ Linh tôn chủ, nhưng cũng không tụt xuống thế yếu.
Bên người Đồ Linh tôn chủ từng đạo Thiên Ma tà lực vô hình như bão táp như hướng hai người điên cuồng tấn công mãnh liệt một trận. Sau khi thật sự vô ích, hắn lập tức phối hợp Ngu Hoặc hướng Nguyên Thủy Ma Tôn phát động tiến công, không bao lâu sau lại phối hợp Nguyên Thủy Ma Tôn phản công Ngu Hoặc.
Ba lão ma đầu công phạt thăm dò lẫn nhau hồi lâu, cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ phát hiện, ba người ai cũng không thể làm gì được ai. Tuy tà lực dâng trào bên người vẫn chưa ngừng lại, nhưng khí tức giương cung bạt kiếm nóng bỏng giữa ba người lại dần dần bình ổn lại.
Sắc mặt Đồ Linh tôn chủ có chút khó coi. Làm người mạnh nhất của Vực Ngoại Thiên Ma nhất tộc xâm nhập Bàn Cổ thế giới, hắn lại không thể hoàn toàn áp chế Nguyên Thủy Ma Tôn và Ngu Hoặc thực lực chưa đạt đến mức tận cùng, điều này làm hắn cảm thấy cảm giác thất bại cực lớn, trong lòng càng trào ra nguy cơ nồng đậm. Trong mắt hắn lóe ra thần quang màu sắc rực rỡ, trong lòng có vô số tà thuật ác độc nhanh chóng nâng cao thực lực xông ra.
Ngu Hoặc mặt âm trầm nhìn Nguyên Thủy Ma Tôn và Đồ Linh tôn chủ. Hắn vốn đã đem Bàn Cổ thế giới coi là vật trong túi, xem là vật sưu tầm của cá nhân hắn. Đột nhiên toát ra hai người phân chia ích lợi với mình, cho dù giữa hắn cùng Đồ Linh tôn chủ không có xung đột lợi ích trực tiếp, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nguyên Thủy Ma Tôn thì tựa cười mà không cười nhìn Ngu Hoặc và Đồ Linh tôn chủ. Hắn chính là thể ác niệm tụ tập từ trong nguyên linh Bàn Cổ chém ra, là tất cả tà ác của Bàn Cổ thế giới góp lại. Nền tảng của hắn so với Ngu Hoặc và Đồ Linh tôn giả cao hơn rất nhiều, ở trên tâm thái hắn cao cao tại thượng, Ngu Hoặc và Đồ Linh tôn giả chỉ là hai hậu sinh vãn bối, theo hắn thấy không đáng nhắc tới.
Nếu không phải hắn còn bị phân cắt, phong ấn ở đáy lòng vô số nhân tộc, thực lực bản thân ngay cả một phần vạn ức cũng chưa hồi phục, hắn đã sớm hạ độc thủ đối với hai kẻ này. Theo Nguyên Thủy Ma Tôn thấy, vô luận là dị tộc Bàn Ngu thế giới hay là Vực Ngoại Thiên Ma, đây đều là con mồi tốt nhất, hắn có đạo lý gì buông tha cho bọn họ?
Ba người giằng co hồi lâu, Nguyên Thủy Ma Tôn cười lên 'khì khì': "Các ngươi đối với lời của ta, tựa như có chút nửa tin nửa ngờ."
Dang hai tay, Nguyên Thủy Ma Tôn nheo mắt cười lạnh nói: "Đồ Linh tôn chủ tạm không đề cập tới, ngươi mới đến, hẳn là không biết bí ẩn năm đó. Nhưng Ngu Hoặc đạo hữu, con dân dưới trướng ngươi xâm nhập Bàn Cổ thế giới, không cảm thấy quá thoải mái dễ dàng một chút sao?"
Ngu Hoặc nheo mắt, hắn thản nhiên nói: "Có lẽ, bản thân Bàn Cổ thế giới yếu như vậy?"
Nguyên Thủy Ma Tôn nhất thời phát ra tiếng cười nhạo không chút che dấu: "Nếu Ngu Hoặc đạo hữu thật sự ngu xuẩn đến loại trình độ này, Đồ Linh đạo hữu, chúng ta liên thủ xử hắn, xé rách linh hồn chân linh của hắn ăn cho no bụng, thế nào?"
Đồ Linh tôn chủ cũng rất phối hợp nở nụ cười: "Ta không sao cả, chỉ cần là linh hồn, vô luận là thiên đế thánh nhân cao cao tại thượng, hay là con kiến súc vật, ta ai đến cũng không từ chối. Đương nhiên, linh hồn sinh linh cường đại như Ngu Hoặc đạo hữu, nghĩ hẳn đặc biệt thơm ngon?"
Ngu Hoặc nhất thời nở nụ cười, hắn 'hữu hảo' hướng Nguyên Thủy Ma Tôn gật gật đầu, ôn hòa nói: "Nguyên thủy đạo hữu có gì để dạy ta?"
Nguyên Thủy Ma Tôn khô khốc nói: "Bàn Cổ thế giới có đại năng ẩn nấp. Năm đó Bàn Ngu nhất mạch ngươi xâm nhập Bàn Cổ thế giới, thật sự trở mặt động thủ với các ngươi, không có... Có hai tên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có mấy kẻ bo bo giữ mình, còn có mấy kẻ nóng lòng muốn thử, muốn thật sự hạ độc thủ đem các ngươi triệt để tiêu diệt, lại bởi vì phải phong ấn ta, cho nên bị thương nặng, khi đó nguyên khí của bọn họ còn chưa hồi phục đâu."
Ngu Hoặc, Đồ Linh tôn chủ đồng thời nhìn về phía Nguyên Thủy Ma Tôn: "Vậy mấy kẻ thật sự muốn hạ độc thủ, xin hỏi là ai?"
Nguyên Thủy Ma Tôn cũng không mở miệng, hắn vươn một ngón tay, nghiêm nghị ở trong không khí dùng hắc ** khí để lại một cái Hồng Mông văn tự cấu tạo phức tạp, chất chứa vô số huyền diệu—— 'Hồng'!
Chí cường chí đại giả viết 'Bàn', tạo hóa vô cực giả viết 'Hồng'.
Như Bàn Cổ thế giới, Bàn Cổ khai thiên tích địa chính là một thành viên của 'Bàn'; mà nguyên thai chân linh Bàn Cổ thế giới thai nghén mà sinh 'Quân đạo nhân', chính là 'Hồng'! Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, mở ra cho ức vạn sinh linh Bàn Cổ thế giới một cái không gian sinh tồn, nhưng cơ sở của toàn bộ thế giới, nguồn tạo hóa chi lực vô hạn, lại là Quân đạo nhân.
"Hắn, chưa ngã xuống?" Ngu Hoặc nhíu mày, con ngươi co lại bằng đầu mũi cây kim, trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi: "Bàn Ngu thế giới ta, cũng có 'Hồng' xuất thế, chỉ là hắn bị Bàn Ngu thuỷ tổ chém giết ngã xuống, ngay cả chân linh cũng bị Bàn Ngu thuỷ tổ cắn nuốt... 'Hồng', thực sự lợi hại như vậy?"
Nguyên Thủy Ma Tôn khinh miệt nhìn Ngu Hoặc một cái: "Ta cũng bị hắn tính kế phong ấn, ngươi nói hắn lợi hại hay không?"
Cười lạnh vài tiếng, Nguyên Thủy Ma Tôn lạnh nhạt nói: "Ta sở dĩ mời hai vị tới kết minh, vì chính là cái này. Quân đạo nhân không ra tay thì thôi, thời điểm hắn thật sự muốn ra tay, đó sẽ là thời điểm tuyệt đối không có chút sơ hở, chúng ta không phải có khả năng, mà là thật sự xui xẻo."
Dang hai tay, Nguyên Thủy Ma Tôn gần như vô lại nói: "Ta không sao cả, hắn sẽ không thật sự tiêu diệt ta, nhưng các ngươi sao..."
Ngu Hoặc và Đồ Linh Ma tôn không thèm để ý ý cười ác liệt của Nguyên Thủy Ma Tôn, bọn họ cùng lên tiếng hỏi: "Như vậy, ngươi có biện pháp nào để ứng phó?"
Nguyên Thủy Ma Tôn liếm liếm môi, mỉm cười nói: "Vậy là đúng rồi, chỉ có liên thủ, mới có thể đối phó thằng nhãi đó. Hắc hắc, thật ra, muốn đối phó hắn cũng không khó... Ta nơi này có cái kế hoạch, gọi là kế hoạch diệt tuyệt nhân tộc, chỉ cần hai vị giúp ta diệt sát 99% nhân tộc trở lên..."
Ngu Hoặc và Đồ Linh Ma tôn đồng thời tức giận mắng: "Tuyệt đối không được, ngươi cho rằng chúng ta là ngu sao?"
← Ch. 1684 | Ch. 1686 → |