← Ch.1781 | Ch.1783 → |
Lúc phân thân Cơ Hạo mượn dùng cành cây Phù Tang mộc ngưng tụ thành chạy tới trên không Bồ Phản, Ngao Bạch đã tức giận thét dài hướng đạo nhân tóc bạc kia lao tới.
Bí Hý một trong chín đứa con của rồng không am hiểu thần thông bí pháp, hắn thích cận thân chém giết, dùng lực lượng thuần túy xé nát kẻ địch hơn. Tất cả hô phong hoán vũ, nắm giữ lôi đình phong bạo... các thiên phú khác của long tộc, Ngao Bạch thi triển ra còn không bằng cổ long thuần huyết bình thường có thiên phú, như vừa rồi mấy ngàn con thủy long bị đạo nhân tóc bạc tùy tay đánh tan.
So với thi triển thuật pháp mất mặt xấu hổ, không bằng trực tiếp công kích mãnh liệt, chính diện đem kẻ địch chém giết!
Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa, khí bạo màu trắng cuồn cuộn từ trong miệng Ngao Bạch phun ra, hóa thành các vòng bạo âm màu trắng mắt thường có thể thấy được hướng Đế Úc và đạo nhân tóc bạc đánh xuống. Đế Úc cầm lưỡi mác chật vật lui về phía sau, không có chút ý tứ giao thủ cùng Đế Úc. Phía sau hắn có mười mấy đạo nhân lao ra, đem Đế Úc bảo hộ ở chính giữa.
Đạo nhân tóc bạc không lùi mà tiến, năm ngón tay trái hắn mở ra, thần quang năm màu lao vút lên, bàn tay như ngọn núi lớn, hướng Ngao Bạch nặng trịch vỗ xuống. 'Thùng thùng thùng thùng' một chuỗi tiếng nổ chấn động trời rung đất chuyển, từng vòng khí bạo bị phá vỡ, tóc dài râu dài của đạo nhân tóc bạc múa loạn cả lên, sợi râu tóc nhỏ bé xé rách không khí, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Một tiếng 'Ông' vang lên, đại chuỳ cán dài trong tay Ngao Bạch kéo theo một cơn bão màu đen đánh lên trên tay trái đạo nhân tóc bạc.
Hình ảnh ánh sáng ở đầu năm ngón tay trái của đạo nhân tóc bạc rung động một trận, da mặt chợt biến thành màu đỏ rực. Tiếng 'Rắc rắc' không dứt bên tai, phụ cận vị trí đại chuỳ và bàn tay đạo nhân tóc bạc tiếp xúc, từng cái vết rách màu đen giống như mạng nhện không ngừng hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.
Một chùy này của Ngao Bạch bị đạo nhân tóc bạc lấy bàn tay cản được, hai lực lượng khổng lồ va chạm với nhau, đem hư không xé rách.
Vết rách không gian màu đen hướng bốn phía khuếch tán ra xa mấy ngàn trượng, tất cả cấm chế phòng ngự của hành cung Đế Úc ven đường bị vết rách xé ra, vô số đại trận phòng ngự trong nền hành cung Đế Úc bị phá hủy, khắp nơi đều là ánh lửa, tiếng nổ kịch liệt nhấc lên vô số gạch ngói cột kèo, từng đám đông người hầu, thị nữ phát ra tiếng la khóc thê lương, bị vụ nổ hất lên bầu trời.
"Hả?" Ngao Bạch kinh hãi nhìn đạo nhân tóc bạc: "Ngươi có thể ngăn được ba thành lực lượng của ta? Không tệ, không tệ, ngươi tu luyện là môn đạo pháp rèn luyện cơ thể nào?"
Đạo nhân tóc bạc hít một hơi thật sâu, thật sâu, dưới làn da trắng nõn của hắn một tầng hào quang xanh biếc như ngọc chợt lóe, thân thể hắn biến thành một khối thủy tinh màu xanh lục, long lanh trong suốt, có thể xuyên thấu qua da thịt hắn nhìn thấy xương khớp và nội tạng của hắn. Một khí tức thuần khiết thuần hậu, tràn ngập lực lượng sinh mệnh không ngừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, hóa thành một quầng sáng bao phủ toàn thân.
"Bồ đề thánh thể?" Ngao Bạch nhe răng trợn mắt cười lên: "Tốt, tốt, tốt, tìm được gốc gác của ngươi là tốt rồi, môn nhân Mộc đạo nhân? Hắc hắc, Mộc đạo nhân đây là không muốn lăn lộn ở Bàn Cổ thế giới nữa nhỉ? Cho dù hắn tu thành 'thánh nhân', trêu chọc long tộc ta..."
Đạo nhân tóc bạc mang theo một tia âm trầm cười lạnh nói: "Bớt mạnh miệng, ngươi có thể làm gì Mộc tổ? Trêu chọc long tộc ngươi, chẳng lẽ Mộc tổ sẽ không thể lăn lộn ở Bàn Cổ thế giới nữa? Lời này, ngươi tin không? Trừ phi tổ long còn tại thế, chỉ các ngươi đám súc sinh có vảy có giáp này, có thể làm gì được Mộc tổ, Hoa tổ? Có thể làm gì được chúng ta?"
Bị đạo nhân tóc bạc cắt ngang câu chuyện, gương mặt Ngao Bạch khó coi một phen.
Hắn muốn mạnh miệng vài câu, lại bị hung hăng xé rách da mặt.
Quả thực, hiện tại long tộc không phải long tộc năm đó, thời điểm tổ long còn sống, long tộc mới là thực sự hoành hành tam giới không ai dám trêu chọc. Khi đó Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đều còn chưa chứng đạo, ngay cả môn nhân đệ tử cũng chưa có mấy người, tổ long lại dựa vào kế thừa thân thể mạnh mẽ của Bàn Cổ thánh nhân, đơn thuần lấy lực lượng cơ thể đã có thể nghiền áp thiên đạo!
Long tộc khi đó, không có ai trêu chọc nổi.
Sau khi tổ long biến mất, Ngao Bạch đám long chi cửu tử tính cả một đám long tử long tôn cũng từng hoành hành ngang ngược rất lâu, nhưng đợi tới khi Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chứng 'thánh nhân', môn hạ bọn họ đệ tử đại năng càng ngày càng nhiều, khí tượng của long tộc lại ngày càng lụn bại, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Đến nay, long tộc từng ngay cả thiên đình cũng không để vào mắt, thế mà lại phải hồi sinh Ngao Bạch, tranh thủ địa vị thiên đế để trọng chấn thanh thế. Tình cảnh này, sao có thể chịu nổi? So sánh với long tộc khi tổ long còn sống, long tộc hiện nay thật sự là quá hư nhược rồi.
"Ngươi, đáng chết!" Con người cần mặt mũi, cây cần vỏ, tính cách long tộc là kiệt ngạo kiêu căng nhất, đạo nhân tóc bạc cứng rắn chọc vết sẹo trong lòng Ngao Bạch, hắn rống giận thúc giục lực lượng toàn thân, đem 100% lực đạo phát huy ra, dốc hết toàn lực vung đại chuỳ hướng đạo nhân tóc bạc đập xuống.
Một chùy tiếp một chùy, một chùy liền một chùy, chùy sau hung hăng hơn chùy trước, đại chuỳ của Ngao Bạch kéo theo từng đạo cương phong, trực tiếp đem hành cung của Đế Úc tính cả mấy chục ngọn núi xung quanh chấn động thành tro bụi. Mười mấy đạo nhân bảo vệ Đế Úc chạy ra thật xa, chỉ có đạo nhân tóc bạc không chút úy kỵ đối mặt giữ chân Ngao Bạch.
Hư ảnh năm ngọn núi nhỏ ở tay trái nổi lên thần quang năm màu, mạnh mẽ ngăn chặn hơn phân nửa thế công của Ngao Bạch. Toàn thân đạo nhân tóc bạc dâng trào lục quang, bồ đề bất diệt thánh thể Mộc đạo nhân đích truyền dâng trào hào quang, cứng rắn đỡ được công kích điên cuồng của Ngao Bạch.
Mơ hồ có tiếng vỡ vụn nhỏ bé truyền đến, Cơ Hạo xa xa nhìn thấy trên thân đạo nhân tóc bạc không ngừng vỡ ra vết rạn nhỏ bé, hiển nhiên Ngao Bạch công kích đã vượt qua cực hạn thừa nhận của lão, lão sau khi ngạnh kháng ba trăm chùy của Ngao Bạch, thân thể lão đã ở bên bờ vực sự sụp đổ.
Nhưng đạo nhân tóc bạc thét dài một tiếng, trong cơ thể hắn một đóa hoa sen màu lam to bằng nắm tay mượt mà như ngọc bay ra. Hoa sen màu lam như ngọc bích điêu khắc thành phun ra một mảng lam quang lạnh lẽo, buốt giá bảo vệ toàn thân hắn, chỉ nhìn thấy Ngao Bạch đập bừa đập bãi một chập, thân thể đạo nhân chỉ khẽ run rẩy, nhưng sắc mặt lại đã dễ coi hơn rất nhiều.
Thần thức của Cơ Hạo đảo qua, liền phát hiện đóa hoa sen màu lam này ít nhất giúp đạo nhân tóc bạc chặn chín thành lực đạo trên đại chuỳ của Ngao Bạch. Một thành lực đạo còn lại tất nhiên vẫn nặng nề đáng sợ, nhưng đạo nhân tóc bạc dựa vào thần sơn năm màu ở tay trái, dựa vào bồ đề thánh thể, đã có thể thoải mái thừa nhận chút lực lượng tấn công đó.
"Bần đạo nói rồi, Bí Hý, đây không phải việc long tộc các ngươi nên xen vào! Chạy về thiên đình thành thành thật thật đợi, đừng gây tai hoạ cho long tộc các ngươi!" Đạo nhân tóc bạc mắt thấy đóa hoa sen lam này chặn được công kích như bão tố của Ngao Bạch, hắn nhất thời trở nên càng thêm thần khí sinh động, trong giọng nói càng thêm vài phần không khách khí: "Các ngươi căn bản không hiểu, các ngươi đang đối nghịch với ai!"
"Không phải là Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân?" Ngao Bạch miệng phun khói đặc lửa nóng, vô số tia chớp quấn quanh ở trên người hắn, hắn vừa vung đại chuỳ, vừa mượn dùng thân phận thiên đế, dẫn động thiên địa chi uy. Một uy áp đáng sợ từ trên trời giáng xuống, như một ngọn núi lớn nghiền ép ở trên toàn bộ Bồ Phản.
'Rẹt' một tiếng, Bồ Phản khổng lồ lắc lư, đồng bằng phạm vi ức vạn dặm bị cứng rắn ép lún xuống mấy trượng.
"Các huynh đệ long tộc, giết sạch tộc nhân của Đế Úc!" Ngao Bạch nhe răng trợn mắt, hướng chiến sĩ long tộc đuổi theo phía sau ra lệnh.
Thiên địa uy áp gắt gao bao lấy đạo nhân tóc bạc, hoa sen màu lam lưu chuyển hào quang một trận, nhưng không cách nào lay động được ước thúc từ thiên địa đại thế.
← Ch. 1781 | Ch. 1783 → |