← Ch.1823 | Ch.1825 → |
Cơ Hạo không chút do dự giơ lên Bàn Cổ Kiếm, muốn đem nó ném về phía Đồng Cảnh đạo nhân.
Đồng Cảnh đạo nhân cười khẽ 'Ha ha', ánh mắt sâm nghiêm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cơ Hạo. Bàn Cổ Kiếm sát tính quá nặng, lân giáp của Long Mẫu cũng không ngăn được sự sắc bén của nó, Đồng Cảnh đạo nhân cũng không lấy gân cốt cường kiện mà sở trường, hắn sợ Cơ Hạo giở trò quỷ một kiếm tổn hại pháp thể của hắn.
Nha Công gấp đến độ kêu loạn 'Quạ quạ', hai tay hắn vung Phù Tang mộc trượng, hung hăng hướng vào đầu Đồng Cảnh đạo nhân đánh xuống.
Đồng Cảnh đạo nhân khẽ cười một tiếng, từng tầng nguyên từ chi lực vô hình vô tích chồng chất đè ép lên, đem Nha Công giam cầm không thể nhúc nhích. Trên mộc trượng của Nha Công từng tầng lửa như lưu ly màu vàng không ngừng thiêu đốt, nguyên từ chi lực và ngọn lửa màu vàng va chạm với nhau, nhất thời bật ra một mảng lớn ngọn lửa bảy màu.
Tay Cơ Hạo vừa động, Bàn Cổ Kiếm đang muốn ném ra, hắn đột nhiên cứng ngắc ở tại chỗ, vừa mừng vừa sợ nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau Đồng Cảnh đạo nhân.
Một thân đồ đen, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, mái tóc dài rối tung ở sau người, từng sợi tóc căng lên giống như dây thép, mỗi một sợi tóc đều lộ ra một luồng sát khí lạnh lẽo sắc bén khiến lòng người lạnh ngắt. Bốn đạo kiếm quang màu đen lơ lửng bên cạnh hắn, lấy một loại phương thức cực kỳ huyền diệu chu du xoay tròn, xem quỹ tích kiếm quang kia quay tròn, rõ ràng là hai cái Thái Cực đồ chính phản đan xen mà đi.
Trừ một thân đồ đen rất bình thường, bộ dáng người này giống hệt Vũ Dư đạo nhân. Trong mắt của hắn ánh mắt lạnh lẽo, thâm thúy, như một cái hồ sâu nhấn chìm vô số thanh thần binh lợi khí, cho người ta cảm giác khác biệt với Vũ Dư đạo nhân áo bào đỏ Cơ Hạo quen thuộc, nhưng Cơ Hạo vừa nhìn thấy hắn, liền biết đây khẳng định là Vũ Dư đạo nhân!
"Sao rồi?" Nhìn thấy động tác của Cơ Hạo đột nhiên khựng lại, Đồng Cảnh đạo nhân nhíu mày hét một tiếng giận dữ: "Mau mau đem kiếm ném ra."
"Ta đột nhiên nhớ tới một việc." Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Đồng Cảnh đạo nhân, rất nghiêm túc nói: "Tiền bối à, ngươi biết danh hiệu sư tôn nhà ta hay không? Kiếm này, chuông này, đều là sư tôn nhà ta liên thủ hai vị sư bá tự tay rèn thành cho ta, tiền bối nếu cứ như vậy cướp đi, sợ là có chút không thỏa đáng."
"Không thỏa đáng?" Đồng Cảnh đạo nhân nở nụ cười, hắn cười rất vui vẻ, hoàn toàn không biết phía sau mình bỗng dưng có thêm một người, đang dùng ánh mắt đồ tể nhìn con lợn béo đánh giá bóng lưng hắn từ trên xuống dưới: "Có cái gì không thỏa đáng? Vũ Dư đạo nhân... Hắc, người trong thiên hạ đều sợ hắn, bần đạo lại có vài phần không phục. Chuông cùng kiếm này của ngươi nếu đến trong tay bần đạo..."
Vũ Dư đột nhiên áo bào đen vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc sau gáy Đồng Cảnh đạo nhân một cú.
Toàn bộ lực chú ý của Đồng Cảnh đạo nhân đều đặt ở trên người Cơ Hạo, nhưng hắn cũng sợ đám người Long Mẫu đi mà quay lại đánh lén mình, bên người hắn bày ra các tầng nguyên từ lực tràng vô hình bảo vệ toàn thân, vô luận là người hay là binh khí pháp bảo, chỉ cần tới gần nguyên từ lực tràng, thì chắc chắn sẽ bị lực tràng giam cầm, quấn quanh, thủ đoạn tầm thường căn bản không chạm tới một sợi tóc gáy của Đồng Cảnh đạo nhân.
Vũ Dư áo bào đen tùy tay chỉ một cái, lại như đao thép cắt đậu phụ, thoải mái xuyên thủng các tầng nguyên từ lực tràng, rất nhẹ nhàng chọc một phát ở trên gáy Đồng Cảnh đạo nhân. Móng tay Vũ Dư áo bào đen dài khoảng nửa tấc, mài thật sự bén nhọn. Đồng Cảnh đạo nhân không tu luyện pháp môn rèn luyện cơ thể, thân thể hắn rất yếu ớt, một đầu ngón tay này trực tiếp ở trên ngáy hắn chọc thủng một cái vết thương sâu nửa tấc.
Một dòng máu tươi phun ra, Đồng Cảnh đạo nhân sợ tới mức hồn vía lên mây, hắn thét dài một tiếng, vội vàng xoay người đem Nha Công coi là tấm khiên chắn trước mặt. Cùng lúc đó, tử hồ lô trong tay hắn chợt bay lên, nút hồ lô khẽ động muốn tự bay ra.
Vũ Dư áo bào đen mặt không biểu cảm nhìn Đồng Cảnh đạo nhân, tử hồ lô vừa động, tay trái hắn đã nhanh như chớp bay ra, cầm chặt tử hồ lô. Một đạo kiếm khí màu đen vòng quanh tử hồ lô xoay tròn, chỉ nghe một tiếng 'Rắc' vang lên, trong hồ lô tựa như có vật vô hình nào đó bị một kiếm chém vỡ, tử hồ lô im lặng rơi ở trên tay Vũ Dư áo bào đen, Đồng Cảnh đạo nhân bỗng dưng phun ra một ngụm máu lớn.
"Ngươi!" Đồng Cảnh đạo nhân giống như gặp quỷ nhìn Vũ Dư áo bào đen: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
"Ngươi không sợ bần đạo, ngạc nhiên như vậy làm gì?" Vũ Dư áo bào đen mặt không biểu cảm nhìn Đồng Cảnh đạo nhân, tuy trên khuôn mặt trắng nõn của hắn không có chòm râu, lại cho người ta một loại ảo giác dữ tợn râu dài đầy mặt hắn dựng thẳng lên từng sợi một, giống như mãnh hổ vồ tiền.
Ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn Đồng Cảnh đạo nhân, Vũ Dư áo bào đen lạnh lùng nói: "Người tu đạo, cuối cùng tâm tính, trời sập không sợ, đất nứt bất động... Tu vi trên tâm tính của đạo hữu, còn kém xa lắm, kém rất xa!"
"Ngươi, ngươi, ngươi!" Đồng Cảnh đạo nhân đau lòng như cắt nhìn lướt qua tử hồ lô trong tay Vũ Dư áo bào đen, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tùy tay đem Nha Công ném về phía Vũ Dư áo bào đen, thân thể hóa thành một đạo nguyên từ chi quang vô hình vô tích cấp tốc hướng cửa hang bay đi.
Vũ Dư áo bào đen chỉ tay một cái, 'Keng' một tiếng bốn đạo kiếm quang màu đen ở cửa hang phóng lên cao, một kiếm trận bay ra, kiếm khí tràn ngập hư không, kiếm quang giăng khắp nơi. Đồng Cảnh đạo nhân rít lên một tiếng, thân thể hắn chợt một lần nữa xuất hiện, trong tiếng 'Phập', trên người hắn đã nứt ngang nứt dọc bảy tám vết thương sâu thấu xương, một mảng lớn máu tươi đang không ngừng phun ra.
"Vũ Dư đạo hữu, hiểu lầm!" Đồng Cảnh đạo nhân xoay phắt người lại, khàn cả giọng hướng tới Vũ Dư đạo nhân lớn tiếng quát: "Tất cả đều là hiểu lầm! Bần đạo và quý đồ, chỉ là vui đùa mà thôi... Cơ Hạo đại đế chính là thiên đế của thiên đình, ta chính là thiên đình thiên sư, sao dám..."
Một đạo kiếm quang màu đen gào thét bay ra, Đồng Cảnh đạo nhân rú thảm một tiếng, cánh tay trái hắn cụt ngang vai.
Kiếm quang vòng quanh cánh tay trái bị cụt của Đồng Cảnh đạo nhân xoay tròn, một cánh tay đang yên đang lành 'Xoát' nổ thành sương mù máu, sắc mặt Đồng Cảnh đạo nhân nhất thời trở nên càng thêm khó coi. Mặt hắn không còn chút máu nhìn Vũ Dư đạo nhân lớn tiếng quát: "Vũ Dư, ngươi muốn làm gì?"
Vũ Dư áo bào đen mặt âm trầm nhìn Đồng Cảnh đạo nhân, lạnh như băng nói: "Vốn, là tới thả ngươi rời khỏi, nhưng, hiện tại ngươi phải chết!"
Đồng Cảnh đạo nhân ngẩn ngơ, hắn nhìn Vũ Dư áo bào đen kinh hãi nói: "Thả ta rời khỏi? Ngươi có ý tứ gì? Ừm? Ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì?"
Vũ Dư áo bào đen vẻ mặt lạnh lẽo quát: "Năm đó, đám người Bàn Loa đem ngươi phong ấn ở đây, biết vì sao không? Ngươi cả gan làm loạn, thế mà mưu toan đem đệ tử Quy Linh dưới trướng ta bắt đi nấu canh... Bần đạo không rảnh đi làm phiền ngươi, lúc này mới để đám người Bàn Loa ra tay, đem ngươi phong ấn ở tiểu giới này đôi chút, chính là vì để ngươi thay đổi triệt để, tu tâm dưỡng tính."
Đồng Cảnh đạo nhân sắc mặt thê thảm nhìn Vũ Dư áo bào đen, hắn lẩm bẩm: "Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi, khó trách mấy người bọn họ ngày thường cũng có nhiều đấu đá, vậy mà, vậy mà có thể liên thủ, liên thủ đối phó ta!"
Cơ Hạo kính cẩn hướng Vũ Dư áo bào đen chắp tay hành một lễ, cung kính nói: "Sư tôn!"
Vũ Dư áo bào đen quay đầu nhìn Cơ Hạo một cái, cực kỳ gian nan nhếch lên khóe miệng, kéo ra một nụ cười: "Hảo đồ đệ... Từ chỗ áo bào đỏ, biết ngươi tốt lắm, không hổ là đồ đệ Vũ Dư ta... Chỉ là ngày sau, giao tiếp với những lão khốn kiếp hồng hoang, nhất định phải cẩn thận mới được."
Cười lạnh một tiếng, Vũ Dư áo bào đen lạnh nhạt nói: "Ta là hóa thân bản tôn chém ra ác niệm, chính là cực ác Vũ Dư, hôm nay, xem vi sư đem bắt Đồng Cảnh đạo nhân này, luyện chế một thứ tốt cho ngươi."
Lời còn chưa dứt, kiếm quang dĩ nhiên trải rộng toàn bộ động quật.
← Ch. 1823 | Ch. 1825 → |