Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Cung - Chương 0014

Yêu Cung
Trọn bộ 1219 chương
Chương 0014: Chim ưng đưa tin
0.00
(0 votes)


Chương (1-1219)

Siêu sale Shopee


Âu Dương xoay người lên con chiến mã màu đen do Lăng Túc đã sai người giao cho hắn lúc trước. Cách hắn không xa, vẻ mặt Lý Vĩ lại có chút mê man không hiểu rõ được tình hình.

Âu Dương quay lại trợn mắt nhìn Lý Vĩ nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhanh lên ngựa đi!

- A? Không phải...

Lý Vĩ vừa định nói chuyện, nhưng lúc này tất cả thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã lên chiến mã. Lý Vĩ thực sự không biết phải làm sao.

- Lên ngựa!

Lăng Túc liếc mắt nhìn Lý Vĩ. Thật ra trong lòng hắn không muốn dẫn theo Lý Vĩ. Phải biết rằng, Đao Nhọn bọn họ đều phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Hắn đã rõ về thân thủ của Âu Dương, tự nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng trước sau tiểu tử này đều có biểu hiện của một kẻ ngốc. Hắn có chút không yên lòng.

- Ah!

Lý Vĩ nghe thấy giọng nói của Lăng Túc, hắn vội vàng tìm một con chiến mã không có người nhảy lên. Động tác lên ngựa của hắn có hơi ngốc, nhất thời lại khiến những thành viên cũ của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn bất mãn.

- Xuất phát!

Lăng Túc bất chấp tiếng chào hỏi của các thôn dân này. Hắn hét lớn một tiếng, sau đó tất cả đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn chạy như bay về hướng tây theo con chim ưng đưa tin.

Nhìn thấy đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vội vã đến, sau đó lại dẫn Lý Vĩ và Âu Dương vội vã rời đi, mọi người trong thôn Kháo Sơn đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết chuyện gì đã phát sinh.

Tuy nhiên lúc này dù bọn họ mơ hồ không hiểu rõ, nhưng trong lòng không khỏi xuất hiện một chút tự hào. Bởi vì trong sơn thôn nho nhỏ của bọn họ không ngờ có hai thiếu niên gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Chuyện này đối với thôn bọn họ mà nói là vinh dự rất lớn.

Phụ thân của Lý Vĩ nhìn theo bóng con trai đi xa. Mãi đến khi thân ảnh của con trai đã biến mất, trong mắt của hắn mới lộ vẻ không muốn! Lúc này mẫu thân của Lý Vĩ đã khóc ra thành tiếng.

- Khóc cái gì! Con trai có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn là vinh dự cho Lý gia chúng ta!

Khi phụ thân Lý Vĩ, Lý Quân Minh nói câu này, hắn đã cố gắng khiến giọng điệu của mình có vẻ uy nghiêm hơn một chút. Nhưng từ giờ phút này con trai của hắn đã vào chiến trường. Mắt hắn vẫn hồng lên...

Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa chiếu xuống, chợt có tiếng vó ngựa vang lên.

Ba mươi hai con chiến mã giống như một trận gió lốc không ngừng theo con chim ưng đưa tin chạy như bay về hướng tây. Đây chính là trung đội số 7 của Âu Dương. Lúc này Lý Vĩ đi bên cạnh Âu Dương đã thay bộ áo giáp da màu đen tiêu chuẩn của kỵ sĩ Đao Nhọn. Cả đoàn đội chỉ có Âu Dương vẫn mặc áo vải.

Tuy rằng Âu Dương biết áo giáp da khẳng định có lực phòng ngự cường đại hơn áo vải, nhưng tối hôm qua sau khi mặc thử áo giáp da, hắn lại cảm giác không thoải mái, đồng thời còn ảnh hưởng với khả năng bắn tên của mình. Bất đắc dĩ hắn đành từ bỏ bộ áo giáp da màu đen khiến thân thể uy vũ bất phàm này, lựa chọn loại áo vải bình thường.

Tuy nhiên Âu Dương vẫn rất cẩn thận. Hắn gỡ một miếng giáp da hộ tâm đặt phía bên trái, vị trí tim mình để phòng hộ cho vị trí trọng yếu.

- Đội trưởng! Chúng ta đã chạy đuốt 50, 60 dặm! Ngài đoán còn phải đi bao lâu nữa?

Đội phó Hác Trì ở phía sau hỏi dò.

- Không rõ. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đi theo con chim ưng đưa tin này...

Lúc này, Lăng Túc mới nhìn thấy từ phía sau bỗng nhiên có một mũi tên bay ra. Một mũi tên bắn trúng con chim ưng dẫn đường phía trước. Sau khi con chim ưng kêu lên một tiếng thảm thiết, liền từ trên bầu trời rơi xuống!

Đột nhiên xảy ra biến hóa như vậy đừng nói là Hác Trì, cho dù là Lăng Túc cũng không ngờ được. Một mũi tên với cường lực như vậy, lại tinh chuẩn như vậy còn bắn ra từ phía sau lưng, không hề nghi ngờ người bắn chính là Âu Dương. Nhưng bọn họ đều không rõ, tại sao lúc này Âu Dương lại đột nhiên ra tay bắn chết con chim ưng đưa tin như vậy? Không có con chim ưng đưa tin ưng bọn họ sao có thể tìm được tung tích của kẻ địch?

Lăng Túc kéo dây cương. Đồng thời, các kỵ binh phía sau hắn đều dừng bước. Nhìn lại, chỉ thấy lúc này Âu Dương đã từ trên chiến mã nhảy xuống. Hắn cầm chiến cung của Lăng Túc trong tay, phía sau mang túi đựng tên, lướt qua bọn họ chạy như bay về hàng cây phía trước!

- Bắt lại hắn!

Lúc này, điều đầu tiên Hác Trì nghĩ tới chính là Âu Dương là nội gian! Nhưng hắn vừa dứt lời, Lăng Túc ở bên cạnh đã mở miệng nói:

- Không cho phép động thủ! Toàn quân đề phòng!

Giọng nói của Lăng Túc vang lên. Các thành viên trong đoàn vốn đã lấy cung tiễn ra chuẩn bị bắn về phía Âu Dương đang ẩn thân trong rừng cây nhỏ vội vàng dừng lại. Dù sao Lăng Túc cũng là đội trưởng. Lúc này hắn mở miệng, những người khác chỉ có thể dừng tay.

- Lý Vĩ! Đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Túc nhìn thấy Lý Vĩ giục ngựa đi tới bên cạnh mình với vẻ mặt sợ hãi. Lý Vĩ nói:

- Đội... Đội trưởng...

Đây là lần đầu tiên Lý Vĩ đứng nói chuyện với Lăng Túc ở vị trí gần như vậy. Cho nên giọng điệu của hắn không khỏi có chút lắp bắp.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Lăng Túc sao có thể quan tâm nhiều như vậy. Hắn biết Âu Dương đột nhiên bắn chết chim ưng đưa tin đồng thời ẩn nấp nhất định có suy nghĩ riêng của hắn. Nhưng cụ thể vì cái gì hắn lại không biết.

- Âu Dương nói hắn sợ chim ưng đưa tin làm bại lộ vị trí của chúng ta. Hắn nói hắn nhìn thấy 2, 3 dặm phía trước có bóng người chớp động. Hẳn là kẻ địch ở bên đó!

Lý Vĩ chỉ vào vị trí vừa nãy Âu Dương đã nói cho hắn biết.

- 2, 3 dặm?

Nghe hắn nói là 2, 3 dặm, đội phó Hác Trì ở bên cạnh Lăng Túc vô cùng kinh ngạc! Cung thủ đều có thị lực hơn hẳn người thường. Nhưng cho dù là Thần Xạ Thủ, hắn cũng chưa từng nghe nói có người nào có thể nhìn thấy bóng người chớp động bên ngoài 2, 3 dặm!

Đối với cung thủ mà nói, tầm nhìn đại biểu cho uy lực cung tiễn của nó. Mặc kệ một cung thủ trâu bò tới mức nào, nếu ngươi chỉ có thể nhìn thấy một trăm mét, vậy cũng vô ích. Tầm nhìn có quan hệ rất lớn đối với cấp bậc của cung thủ. Nhưng cho dù thế nào, cũng chưa từng nghe nói có ai có khả năng nhìn thấy ngoài 2, 3 dặm.

- Âu Dương không nói đùa?

Lăng Túc cũng có phần không tin nhìn Lý Vĩ. Thật ra đừng nói là Lăng Túc, khi Lý Vĩ nghe được, hắn cũng cảm giác dường như Âu Dương đang nói đùa. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ Âu Dương tỏ ra nghiêm trọng như vậy, đồng thời nhanh chóng ẩn nấp, hắn biết điều này hẳn là sự thật.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1219)