← Ch.0097 | Ch.0099 → |
Tuy Vương Văn Viễn không có bản lãnh gì, nhưng Vương Văn Viễn là một người thông minh. Hắn biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Nhưng đến đời Vương Phong Minh này, ngay cả chút thông minh cũng không còn nữa, chỉ còn lại tự cao tự đại!
Hoàng thất! Sở Tương Hợp nghĩ thầm, hắn thủ hộ chính là Đại Vận không phải là ngươi hoàng thất. Nếu như hoàng thất cho rằng không cần thể diện, hắn hoàn toàn có năng lực trong nháy mắt lật đổ hoàng thất khiến hoàng thất Đại Vận thay đổi họ!
- Thiên Nhai, đưa điện hạ trở về đi thôi. Miếu Lăng Hoa biệt viện của ta quá nhỏ, không chứa được phật lớn như vậy!
Sở Tương Hợp thật sự nổi giận. Một thằng nhãi con muốn ỷ vào thân phận hò hét với mình sao? Nếu như không phải sợ nháo nhỏ thành lớn, hắn đã trực tiếp một tát đập chết Vương Phong Minh.
Âu Dương đứng ở bên cạnh Sở Tương Hợp. Từ đầu tới cuối hắn đều không nói gì. Hoàng tử Đại Vận đã cho hắn một ấn tượng tồi tệ! Một gia hoả như vậy mặc dù thiên phú có tốt tương lai cũng chẳng ra sao. Nếu để cho người như vậy tiếp nhận Đại Vận, Âu Dương nghi ngờ có phải Đại Vận sẽ lập tức kết thúc hay không.
Được Mạch Thiên Nhai nâng ra khỏi Lăng Hoa biệt viện, Vương Phong Minh quay đầu lại trừng mắt với Âu Dương! Hắn tự biết mình không có năng lực đối phó với Sở Tương Hợp. Cho dù là phụ hoàng hắn cũng không dám động tới vị đại thần này. Nhưng để đối phó với một Âu Dương hắn vẫn có một vài biện pháp...
- Xem ra đúng là ta quá dung túng các ngươi. Mỗi người các ngươi đều tự cho mình là thanh cao, không biết mình ngu xuẩn tới mức nào! Chỉ còn nửa tháng nữa là tới hội võ tứ quốc. Trong thời gian nửa tháng này, nếu như các ngươi không cách nào làm ta thoả mãn, vậy trong hội võ tứ quốc lần này, Đại Vận chỉ có thể bỏ quyền tham gia!
Lần này Sở Tương Hợp đã quyết định chủ ý. Bất luận thế nào cũng phải khiến đám tiểu tử trước sau tự cho mình là thiên tài này hiểu rõ thế nào gọi là tàn khốc!
- Âu Dương! Trong nửa tháng tiếp theo, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cố gắng thao luyện đám tiểu tử này. Cho bọn họ biết đây chân chính là đối chiến không phải trở về nhà ông nội!
Sở Tương Hợp lại nhìn về phía Âu Dương nói.
- Danh sách một ngày có mấy người tử vong?
Âu Dương lắc đầu nhìn Sở Tương Hợp. Tuy nhiên sau khi hắn nói danh sách tử vong kia, tất cả Lăng Hoa biệt viện xuất hiện tiếng hít sâu!
Tiểu tử này cũng quá tàn nhẫn? Mở miệng liền nói danh sách tử vong... Chẳng lẽ hắn là một tên cuồng giết người sao?
Sở Tương Hợp trừng mắt nhìn Âu Dương. Cho dù thế nào, hắn cũng không ngờ Âu Dương sẽ nói tới danh sách tử vong. Tuy rằng mỗi thiên tài ở đây đều là những kẻ tự cao tự đại, nhưng bọn họ đều là tương lai của Đại Vận. Nếu quả thật cho Âu Dương danh sách tử vong, Sở Tương Hợp bảo đảm, mỗi ngày Âu Dương đều có thể hoàn thành một cách viên mãn...
- Muốn giết đợi tới hội võ tứ quốc hãy giết. Hiện tại không cho phép xuất hiện tử vong trong Lăng Hoa biệt viện! Tuy nhiên ta có thể cho phép đả thương tới mức tàn phế!
Sở Tương Hợp biết, vào lúc này phải dùng thuốc mạnh mới có thể khiến đám thiên tài không biết trời cao đất rộng này hiểu rõ hai chữ tàn khốc có ý gì!
- Không thú vị...
Âu Dương trừng mắt với Sở Tương Hợp một cái. Hắn cần gì quan tâm tới chuyện đánh tàn phế? Hắn không phải loại tâm lý biến thái. Hắn giết người để tiến giai. Điều này cũng giống như con người ăn thịt heo để sống vậy. Nhưng hắn không thích ngược đãi người khác... Chỉ có loại người tâm lý biến thái mới thích ngược đãi người khác!
- Ta phải tiến cung gặp quân vương. Lần này ta sẽ xin tước vị Trấn Viễn Hầu cho ngươi. Thời gian tới ngươi cứ ở trong Lăng Hoa biệt viện chuẩn bị cho hội võ tứ quốc. Còn tưởng thưởng thế nào, hẳn cũng phải chờ tới sau khi hội võ tứ quốc chấm dứt!
Sở Tương Hợp biết, tước vị Trấn Viễn Hầu này không dễ lấy được. Đó là tước vị chỉ đứng sau Vương. Cũng là tước vị cao nhất mà hoàng thất không thể đạt được. Tuy biểu hiện của Âu Dương trên chiến trường rất khoa trương, nhưng vẫn không đủ để phong hầu. Cho nên hắn nhất định phải đau đầu phân tích rõ lợi hại cho Vương Văn Viễn nghe. Đến lúc đó Vương Văn Viễn mới có thể quyết định.
- Quốc sư đi thong thả. Ta sẽ cố gắng ở lại đây huấn luyện những tiểu tử này!
Âu Dương nhìn theo bóng dáng Sở Tương Hợp rời khỏi. Hắn nói câu này thực sự quá quỷ dị. Bản thân hắn mới bao nhiêu tuổi? 80 % những người ở đây đều lớn tuổi hơn hắn. Bị hắn gọi là tiểu tử, nhưng đám thiên tài này lại chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn hắn.
Tuy nhiên Âu Dương không để ý tới những người này. Hắn đi từng bước tới trước mặt Tiêu Vân Cận vẫn đang cúi đầu ngẫm nghĩ. Nhìn bộ áo giáp da màu đen trên người Tiêu Vân Cận, với tướng mạo bình thường của hắn, Âu Dương nói:
- Ngươi hẳn là thiên tài Tiêu Vân Cận! Ta nghĩ ngươi không ngại dẫn ta đi dạo Lăng Hoa biệt viện này chứ...
Lời Âu Dương vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người trong Lăng Hoa biệt viện đều nở nụ cười! Tiêu Vân Cận là nhân vật thế nào nào. Bình thường cho dù là Vương Phong Minh hắn cũng mặc xác. Ngươi chỉ một người mới đến dựa thế vào Sở Tương Hợp và chút bất cẩn của Vương Phong Minh giành được một trận thắng đã muốn Tiêu Vân Cận phải cúi đầu sao? Hắn thực sự biết nói đùa!
Nhưng rất nhanh Âu Dương lại dùng sự thực nói cho đám hài tử không biết tốt xấu này biết, thông minh và thiên phú của bọn họ thật sự rất kém!
Tiêu Vân Cận thoáng nhìn về phía Âu Dương, liền thấy hắn khẽ gật đầu một cái nói:
- Cầu còn không được...
Cầu còn không được? Câu nói này nghe thế nào đều có vẻ yếu thế hơn! Khi Tiêu Vân Cận nói ra câu này, tất cả đám người trong Lăng Hoa biệt viện thiếu chút nữa thì té xỉu trên đất!
Ngày hôm nay thế nào vậy? Sở Tương Hợp luôn hòa ái dễ gần biến thành như vậy. Ngay cả Tiêu Vân Cận luôn mặc kệ mọi người cũng có thái độ khác thường! Lẽ nào Yêu Chiến Sĩ tứ giai mới xuất hiện này lại có ảo thuật nào đó, có thể khiến người ta lạc lối sao?
- Mời!
Tiêu Vân Cận quay về Âu Dương đưa tay ra hiệu xin mời, sau đó trước những tiếng bàn tán của vô số người, hai người đi sâu vào trong Lăng Hoa biệt viện...
- Hừ! Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Chẳng qua chỉ dựa vào uy phong của quốc sư. Ngược lại ta muốn xem thử rốt cuộc hắn có năng lực gì để thao luyện chúng ta!
Một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi nhìn Tiêu Vân Cận và Âu Dương rời khỏi, trong mắt của hắn đầy vẻ khinh thường.
- Tên tiểu tử Tiêu Vân Cận này đúng là quỷ nhát gan. Ngoại trừ thỏa hiệp ra cái gì cũng không biết! Thật không ngờ được tiểu tử này lại là kẻ vô dụng như vậy!
Một người khác chỉ đầu mâu về phía Tiêu Vân Cận.
- Không thể nói như vậy được. Ba mũi tên vừa nãy của người này quả thật rất lợi hại!
Có người vẫn rất tán thưởng đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương.
- Như vậy thì sao? Đều là Yêu Chiến Sĩ. Một khi ta yêu hóa tiếp cận hắn, hắn còn có cơ hội sao?
Cũng có người không ủng hộ. Chỉ có điều hắn không để ý đến một vấn đề. Hắn có thể tiếp cận sao?
← Ch. 0097 | Ch. 0099 → |