← Ch.0101 | Ch.0103 → |
- Quả nhiên đã tính toán tốt!
Mạch Thiên Nhai nhìn Âu Dương. Tên quái vật này thật sự khiến hắn có chút đau đầu. Ngày hôm nay nếu như tiếp chiến, hắn vẫn không nắm chắc có thể bắt được gia hỏa giảo hoạt này. Nhưng không tiếp chiến, chắc chắn Sở Tương Hợp sẽ không bỏ qua cho mình. Xem ra mình chỉ có thể làm bàn đạp cho tên tiểu tử này!
- Phó viện trưởng đại nhân cần chuẩn bị gì không?
Âu Dương mỉm cười nhìn Mạch Thiên Nhai. Thật ra so với Mạch Thiên Nhai hắn càng khẩn trương hơn. Tuy rằng sân trận chiến này là cả Đô Thành, nhưng dù sao cũng là đối mặt với một Lục Tiên am hiểu sử dụng kiếm linh và pháp thuật. Một khi làm không tốt chắc chắn sẽ bị vây khốn phải chịu thất bại. Cho nên ngày hôm nay hắn muốn đứng ở thế bất bại, nhất định phải phát huy chiến thuật đến mức lớn nhất. Chuyện này đối với hắn cũng được xem như là một loại khảo nghiệm!
- Không cần! Bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!
Mạch Thiên Nhai nói xong, một đạo kiếm quang màu bạc đã từ mi tâm của hắn bay ra, lơ lửng phía trước người của hắn. Kiếm quang này cường đại hơn kiếm quang của Vương Phong Minh rất nhiều. Mạch Thiên Nhai không ngu ngốc giống như Vương Phong Minh, đi tách kiếm quang ra. Dù sao tách ra càng nhiều, kiếm quang càng yếu. Nếu vậy không bằng dùng hình dạng ban đầu của chính nó!
- Tốt!
Âu Dương mở miệng nói ra một chữ tốt, hắn đã từ trên cây nhảy xuống. Trong nháy mắt khi hắn vừa rơi xuống đất, cả người hắn đã biến mất!
Hiện tại Âu Dương đã rất quen thuộc với việc chui xuống đất di chuyển. Tuy rằng tốc hắn di chuyển dưới lòng đất không nhanh như Yêu Chiến Sĩ cao cấp, nhưng quan trọng chính là hắn ở dưới mặt đất thu liễm khí tức sẽ rất khó bị phát hiện!
Hắn không giống Yêu Chiến Sĩ bình thường sau khi yêu hóa, thân thể hóa thành yêu ma, toàn thân tràn ngập yêu khí. Hắn không cần hóa thân đã có thể có được sức chiến đấu cường đại. Đồng thời, hắn không cần yêu hóa, khí tức của hắn càng dễ che dấu.
- A!
Thân thể Mạch Thiên Nhai bỗng nhiên bay lên cao. Một khắc khi Âu Dương trốn vào lòng đất, hắn đã mất đi tiên cơ. Vào lúc này hắn chỉ có thể không ngừng bay lên cao. Chỉ kéo dài khoảng cách, hắn mới có thể phòng ngự tốt hơn!
- Bắt đầu rồi sao?
Nhìn thấy Âu Dương biến mất, Mạch Thiên Nhai bay lên trên không trung, tất cả học viên trong Lăng Hoa biệt viện đều không thể tin được. Bọn họ không thể tưởng tượng được Mạch Thiên Nhai thật sự đáp ứng! Đáp ứng lời khiêu chiến của một yêu cung thủ tứ giai!
Hơn nữa nghe hai người bọn họ nói chuyện, phạm vi giao đấu của bọn họ không phải là sân luyện võ hoặc là Lăng Hoa biệt viện, mà là tất cả Đô Thành! Một Lục Tiên lục giai đối chiến với một Yêu Chiến Sĩ tứ giai, toàn Đô Thành thậm chí là toàn Đại Vận cũng hiếm thấy có một trận như vậy.
Yêu Chiến Sĩ tứ giai thật ra không đáng kể. Nhưng cả Đại Vận có được mấy người là Lục Tiên lục giai? Cường giả cấp bậc này rất ít khi ra tay. Cho dù là học viên của Lăng Hoa biệt viện cũng không mấy người từng nhìn thấy Mạch Thiên Nhai động chân động tay. Ngày hôm nay bọn họ muốn quan sát cẩn thận xem Mạch Thiên Nhai làm thế nào để trừng trị tên Âu Dương kia.
Vèo!
Rất nhanh, một đạo lưu quang huyết sắc từ trong lòng đất bên ngoài Lăng Hoa biệt viện bay ra. Tốc độ của mũi tên này không nhanh. Đây hoàn toàn chỉ là một mũi tên thăm dò của Âu Dương! Hắn đang thăm dò tốc độ của Mạch Thiên Nhai.
Mũi tên này bay ra, Mạch Thiên Nhai đang ở trên bầu trời bỗng nhiên giao hai tay lại với nhau. Kiếm quang màu bạc trước mặt hắn giống như một tia chớp từ trên bầu trời đột nhiên đánh xuống! Một kiếm này đan xen với tiếng sấm nổ mạnh. Từ lực đạo và tốc độ của một kiếm này, mọi người liền biết Mạch Thiên Nhai không phải đang nói đùa. Hắn thật sự xuất toàn lực!
Ầm!
Trong khoảnh khắc, tiếng nổ lớn truyền đi, chấn động toàn Lăng Hoa biệt viện. Thậm chí toàn Đô Thành cũng có thể cảm nhận được uy thế một kiếm này của Mạch Thiên Nhai!
- Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?
Đột nhiên có một tiếng động lớn như vậy khiến tất cả mọi người trong Đô Thành đều kinh hãi! Khi bọn họ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy lúc này Mạch Thiên Nhai với áo trắng như tuyết, quanh thân đều có lôi quang chớp động, giống như một vị thần linh đứng ở bầu trời. Kiếm linh màu bạc đã bay trở về bên cạnh của hắn. Thân thể hắn không ngừng chuyển động, giống như đang tìm cái gì đó!
- Là lôi kiếm của Mạch Thiên Nhai!
Rất nhanh đã có người nhận ra thân phận của phó viện trưởng Lăng Hoa biệt viện Mạch Thiên Nhai. Tuy rằng tên tuổi của Mạch Thiên Nhai tại Đại Vận không thể so sánh với Sở Tương Hợp và Lăng Trung Thiên, nhưng hắn cũng là một cường giả. Danh hiệu của hắn rất vang dội! Những người này căn bản không biết tại sao Mạch Thiên Nhai luôn nhún nhường như vậy lại đột nhiên bay lên không trung, Một đòn vừa nãy hẳn là do hắn ra tay!
- Đã phát sinh chuyện gì vậy?
Trong phủ Lăng Trung Thiên, Lăng Trung Thiên đã từ trong thư phòng chạy ra. Khi hắn nhìn thấy Mạch Thiên Nhai đứng ở trên bầu trời, hắn vô cùng thắc mắc! Trong Đô Thành còn có ai không có chuyện gì đi khiêu chiến với Mạch Thiên Nhai?
Vèo...
Trong thời điểm mọi người đều cảm thấy mơ hồ, bọn họ lại thấy một đạo tiễn quang từ dưới đất bay ra. Mũi tên này đỏ như máu mang theo lực xoắn ốc cắt phá không gian bay về phía Mạch Thiên Nhai! Mũi tên này do Âu Dương bắn ra. Hắn vẫn đang thăm dò! Với nhất tôn đại thần như vậy, hắn không hề nghĩ rằng chỉ bắn ra mấy mũi tên là xong. Đừng nói là bắn tới, có thể bảo đảm không bại trong tay hắn đã là một điều vĩ đại!
- Âu Dương!
Nhìn thấy mũi tên này, Lăng Trung Thiên nhất thời nhận ra ai đang khiêu khích Mạch Thiên Nhai! Hắn chẳng thể ngờ được, Âu Dương lại to gan như vậy. Vừa tới Đô Thành, liền quét mặt mũi hoàng tử thiên tài của Đại Vận Vương Phong Minh, chèn ép Lăng Hoa biệt viện. Hiện tại ngay cả phó viện trưởng Lăng Hoa biệt viện hắn cũng dám khiêu khích! Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy!
Đinh!
Mạch Thiên Nhai huy động kiếm quang màu bạc bên người. Một kiếm liền chặt đứt mũi tên bay tới. Tuy nhiên lần này hắn không lựa chọn tiếp tục đánh xuống mặt đất nữa! Mũi tên này đến từ một khu náo nhiệt. Âu Dương đoán chắc hắn không dám sử dụng kiếm quang đánh giết người bình thường!
- Hay cho tên tiểu tử giảo hoạt này!
Mạch Thiên Nhai đứng trên bầu trời cười khổ! Nếu như tiểu tử này còn làm như vậy, đúng là hắn chỉ có thể bị động phòng thủ!
- Âu Dương! Không cần dò xét nữa! Mũi tên tầm thường của ngươi căn bản không có cách nào đả thương được ta! Muốn thắng ta, ngươi phải xuất ra toàn lực của mình!
Mạch Thiên Nhai đứng trên bầu trời kêu to. Hắn không gọi còn may. Hiện tại, tất cả mọi người trong Đô Thành đều nghe rất rõ ràng. Lúc này cho dù bản thân Sở Tương Hợp đang ở trong hoàng cung cũng đã đi ra!
- Hay cho tên tiểu tử nhà ngươi! Ngay cả Mạch Thiên Nhai, ngươi cũng dám khiêu khích. Thực sự là to gan lớn mật!
Tuy Sở Tương Hợp nói như thế, nhưng với một tên cáo già như hắn tất nhiên hiểu rõ Âu Dương làm như vậy chắc chắn phải có mục đích gì. Hắn không thể nào tự cao tự đại không có chuyện gì lại đi khiêu khích Mạch Thiên Nhai!
← Ch. 0101 | Ch. 0103 → |