← Ch.0118 | Ch.0120 → |
Sắc mặt của Bác Cổ rất khó coi. Lúc này bọn họ cùng Đại Vận đều đang ở tầng thứ ba. Hiện tại hai bên chỉ cách nhau hai trăm dặm. Nếu như không cẩn thận, bọn họ sẽ đụng độ với Đại Vận.
- Đội trưởng!
Trên mặt nhóm người bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu. Người dân Đại Kim có tác phong dũng mãnh. Mỗi người bọn họ đều dũng mãnh thiện chiến. Lúc này nhìn thấy Đại Vận đột nhiên xuất hiện, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là đi ăn đối phương.
Nhưng Bác Cổ lại hoàn toàn không nghĩ giống với bọn họ! Đi ăn Đại Vận sao? Vào lúc này Đại Vận ở phía trước, nhóm của đám cẩu nam nữ ở phía sau. Hiện tại, nếu liều chết với Đại Vận, cho dù thắng lợi bọn họ cũng phải tổn thất một nửa nhân thủ. Trong lúc đó đám người của cẩu nam nữ đến. Tới lúc đó điều bọn họ có thể làm chính là bóp nát lệnh bài từ bỏ quyền thi đấu, hoặc là chết trận.
- Đánh thì không thể đánh!
Bác Cổ nghĩ một lát cuối cùng mở miệng nói:
- Thực lực của Đại Vận không kém. Chúng ta đánh nhau với bọn họ, cho dù thắng cũng sẽ tổn thất nặng nề. Đến lúc đó chẳng phải vô cớ làm lợi cho đội ngũ của cẩu nam nữ kia sao?
- Vậy ý của đội trưởng là...
Một nhóm người nghe thấy Bác Cổ nói vậy, bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hiểu rõ ý của Bác Cổ.
- Giả vờ hợp tác với Đại Vận, trước đối phó với đám người của cẩu nam nữ kia. Sau đó chúng ta ở sau lưng ra tay, một lần ăn cả ba phía bọn họ!
Bác Cổ nắm chặt nắm đấm. Lúc này hắn đang dự tính một kế hoạch tốt đẹp có thể đem lại sự kiêu ngạo cho hắn. Nhưng hắn lại không biết, lúc này bên Đại Vận đã phát sinh một chuyện mà có nằm mơ hắn cũng không không nghĩ ra được.
Âu Dương chính là một kẻ không thường đi theo con đường quen thuộc. Lúc này Âu Dương đã ra lệnh chôn mười hai miếng lệnh bài dưới một cây tuyết tùng. Vẻ mặt của mười hai người bọn họ đều rất hưng phấn.
Âu Dương quá vô sỉ! Không ngờ hắn lại nghĩ ra thủ đoạn vô sỉ, hạ lưu như vậy! Chôn tất cả mười hai cái lệnh bài ở chỗ này. Mười hai người tay không đột ngột tập kích Đại Kim. Tuy rằng hai phe cách nhau chỉ có hai trăm dặm, nhưng Đại Kim không thể nào đi nhanh. Cho nên trong vòng một giờ bọn họ kiên quyết không thể nào chạy tới nơi này. Nhiệm vụ của Âu Dương chính là lặng lẽ rời khỏi vị trí của bảy Yêu Chiến Sĩ đang ẩn nấp, tiến về phía Đại Kim.
Ngay lập tức sau khi lệnh bài biểu hiện vị trí, bên Đại Kim sẽ thấy Đại Vận không di chuyện, nhưng bọn họ không biết đó chính là nơi bọn họ phải chết.
- Tốc độ di chuyển của Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư rất chậm! Các ngươi hãy tính toán tốt tốc độ của chúng ta. Tốt nhất là sau khi chúng ta chiến đấu xong, bọn họ hãy xuất hiện! Biết chưa?
Âu Dương phân phó thủ hạ biết nơi thích hợp tập kích Huyễn Thuật Sư và Lục Tiên, chính là vực tuyết này. Đám Huyễn Thuật Sư này không có cách nào xuất quỷ nhập thần giống như Sở Tương Hợp. Cho nên bọn họ căn bản là vô dụng. Về Lục Tiên lại càng không cần phải nói. Phía trên vực tuyết rất trống trải. Nếu như ngươi bay ở trên trời, không phải nói rõ nói cho người ta biết các ngươi chạy tới sao? Vậy còn bắt người cái gì.
- Đội trưởng yên tâm đi!
Lưu Hồng Xương quay về Âu Dương gật đầu. Tuy rằng hắn cảm thấy buồn bực vì không được tham dự vào hành động tập kích chớp nhoáng lần này, tuy nhiên hắn vẫn phân biệt rõ nặng nhẹ, biết vào lúc này tuyệt đối không thể làm xằng bậy.
- Được! Không có vấn đề gì nữa, chúng ta đi!
Âu Dương ra lệnh một tiếng, tám người nhất thời trốn vào lòng đất biến mất không thấy bóng dáng. Bọn họ toàn lực di chuyển về phía Đại Kim. Âu Dương di chuyển sát phía trên. Nhưng tám người khác lại di chuyển vào sâu trong lòng đất. Bọn họ không có cách nào giấu yêu khí của mình giống như Âu Dương, cho nên ẩn sâu dưới lòng đất mới là ổn thỏa nhất.
Lần này bọn họ chỉ có tám người đánh lén quân địch gồm mười hai người. Bởi vì dưới tình huống kẻ hữu tâm tính kế người vô tâm, kẻ địch không có yêu hóa, tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng một khi bại lộ tất cả kẻ địch đều yêu hóa, vậy tám người kia chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là chạy trốn.
Tám người phóng ra toàn lực để tiềm hành. Hai trăm dặm đối với Yêu Chiến Sĩ toàn lực tiềm hành mà nói chẳng qua chỉ là chuyện mười mấy phút. Khi bọn họ phát hiện đám thiên tài Đại Kim đang bước trên cánh đồng tuyết, Âu Dương có thể cảm giác được, một đám tiểu tử phía sau mình đã bắt đầu rục rịch!
- Đừng kích động! Tuy rằng bọn họ không có yêu hóa, nhưng bọn họ nhất định sẽ đề phòng chúng ta đánh lén! Chờ sau khi lệnh bài biểu hiện vị trí đã!
Âu Dương nhanh chóng xâm nhập vào lòng đất đi tới chỗ của bảy người kia tạo ra một không gian sau đó mở miệng nói.
- Vâng!
Một đám tiểu tử cũng biết bọn họ có chút nóng vội. Người của Đại Kim không phải là kẻ ngốc. Lúc này trông bọn họ có vẻ nhàn tản, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn giữ đội hình rất tốt. Lúc này đánh lén căn bản không thể nào vồ chết được nhiều người. Nếu như hiện tại bọn họ xông ra, nếu đánh giết một, hai người hẳn không có vấn đề. Nhưng những người khác sẽ lập tức yêu hóa. Vậy bọn họ sẽ phải đón lấy một trận ác chiến!
Nếu như vậy, Âu Dương cần gì phải chôn lệnh bài trong tuyết? Vậy không phải là mình không có chuyện gì đi tìm việc sao?
Âu Dương quá vô sỉ? Âu Dương sẽ chọn ác chiến sao? Hắn thà rằng ngày hôm nay dẫn người đi cũng tuyệt đối không lựa chọn ác chiến! Cục diện lúc này đối với bọn họ mà nói gần như hoàn mỹ. Đây tuyệt đối là một cơ hội có thể tiêu diệt cả đội của đối phương! Cơ hội này chỉ chớp mắt là qua. Cho nên chờ đợi đối với bọn họ mà nói không đáng là gì.
- Chờ! Nhất định phải chờ! Cái gì mà thiên tài, cái gì mà thiên tài Đại Kim, ngày hôm nay ca ca sẽ thể hiện cho các ngươi thấy cái gì gọi là tiêu diệt toàn đoàn mà không tổn hại một người!
Âu Dương cố gắng trấn tĩnh. Một hồi nữa tập kích hắn nhất định phải chỉ huy. Hắn nắm chặt Thứ Kiêu Cung trong tay. Hắn biết, nếu đánh được một trận này, chỉ sợ mình có thể trực tiếp đột phá bước vào ngũ giai!
Trong mấy chục phút này, đám thiên tài Đại Vận vô cùng kích động, trong lòng bọn họ cảm giác dài dằng dặc giống như mấy chục năm. Nếu như không phải Âu Dương trước sau luôn mặt lạnh nhìn chằm chằm vào bọn họ, không chừng những gia hoả này đã sớm xông lên.
Tích tích tích tích...
Rốt cuộc, lệnh bài bên hông Bác Cổ lại phát ra tiếng vang. Một canh giờ dài dằng dặc cuối cùng đã trôi qua!
Khuôn mặt Bác Cổ đầy tâm sự, lấy lệnh bài từ bên hông ra. Theo suy đoán của hắn, hẳn là Đại Vận đã phát hiện ra bọn họ. Hiện tại có lẽ Đại Vận đã đi tới xung quanh bọn họ chuẩn bị ra tay với bọn họ.
- Đội trưởng! Không ngờ Đại Vận vẫn không nhúc nhích?
- Đúng vậy! Vẫn không nhúc nhích! Đây là ý gì?
Bác Cổ nhìn thấy vị trí của Đại Vận trên lệnh bài. Vị trí của Đại Vận chỉ thoáng di động. Tóm lại nhìn qua vị trí di động không quá một dặm. Lẽ nào bọn họ không phát hiện ra mình?
← Ch. 0118 | Ch. 0120 → |