← Ch.0134 | Ch.0136 → |
Dường như Trịnh Khôn là một thư sinh rất tò mò, không có đáp án sẽ không cảm thấy thỏa mãn. Trong những năm này, hắn vẫn luôn tìm kiếm bí mật của Sinh Tử Cảnh, hy vọng sẽ có một ngày phá giải bí mật này đi ra ngoài.
Nhưng đi vào đây nhiều năm như vậy, hắn từ từ hiểu rõ, Đại La Chu Thiên Sinh Tử Cảnh căn bản không phải thứ mà cấp bậc như hắn có thể đụng vào. Cho dù hắn có thể trùng kích Thánh thể cũng không được! Muốn đi lại trong Sinh Tử Cảnh mà vẫn bình thường, khả năng cũng chỉ có quái vật như Âu Dương mới có cơ hội.
- Ý của lão sư là nơi này hẳn có một bí mật kinh thiên động địa?
Âu Dương rất thông minh. Hắn chỉ nghĩ một chút đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Trịnh Khôn.
- Không sai! Nhưng ta khuyên ngươi không nên đi tìm bí mật này! Cường giả có thể tạo ra một thế giới Đại La Chu Thiên phong tỏa bên trong Tỏa Yêu Tháp căn bản cường đại tới mức ngươi có thể tưởng tượng được. Bí mật do một cường giả như vậy phong ấn sao ngươi có thể đụng vào.
Trịnh Khôn biết Âu Dương là một kẻ rất hiếu kỳ. Cho nên hắn vội vàng nhắc nhở.
- Ồ...
Bị Trịnh Khôn nói như vậy, Âu Dương chỉ có thể gật đầu.
- Được rồi, chuyện ta biết về Sinh Tử Cảnh, ta gần như đã nói hết cho ngươi biết. Tiếp theo, ngươi cũng nên đi đi!
Mặc dù Trịnh Khôn nói rất khí phách, nhưng thời điểm hắn nói ra điều này, Âu Dương vẫn nhận ra trong mắt hắn có phần không muốn.
Một người bị giam trong này nhiều năm như vậy, có thể tìm được một người nói chuyện, cảm giác này chỉ có người thật sự trải qua mới có thể hiểu rõ. Mà bây giờ Âu Dương lại sắp rời khỏi, Trịnh Khôn không muốn cũng là chuyện bình thường.
- Vì sao lão sư không đi cùng với ta?
Âu Dương nhìn Trịnh Khôn hỏi. Vừa nãy hắn đã định nói, nếu như hắn nắm Trịnh Khôn cùng đi, vậy không phải có thể cùng nhau đi ra ngoài sao? Bản thân Âu Dương không bị bất kỳ huyễn thuật nào mê hoặc, chỉ cần nắm Trịnh Khôn, như vậy mặc dù Trịnh Khôn bị lạc mất phương hướng, cũng có thể đi ra ngoài mới phải.
- Ngu ngốc! Ngươi cho rằng Đại La Chu Thiên này là loại huyễn thuật bình thường sao? Đừng nói là ngươi nắm lấy ta, cho dù ngươi cõng ta, ta cũng không thể nào đi ra ngoài được!
Không phải Trịnh Khôn không suy nghĩ tới điều đó. Chỉ có điều hắn biết huyễn trận Đại La Chu Thiên không phải mê hoặc con người mà là tâm!
Bất luận dùng biện pháp gì, một khi tiến vào trong Đại La Chu Thiên, trừ phi có thân thể miễn dịch với huyễn thuật giống như Âu Dương, bằng không sẽ bị tách ra, sau đó lạc lối ở bên trong. Cho nên Trịnh Khôn căn bản không nghĩ tới việc đi ra ngoài.
- Không thử một chút làm sao biết được!
Âu Dương nói xong cũng mặc kệ Trịnh Khôn nghĩ như thế nào, hắn lập tức nắm lấy cánh tay Trịnh Khôn đi về phía thông đạo tối đen. Nhưng mới đi được năm bước, hắn liền phát hiện cánh tay Trịnh Khôn trong tay của mình bỗng nhiên biến thành một đoàn sương mù. Con mắt của mình có thể nhìn thấy Trịnh Khôn bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, nhưng bất luận mình cố gắng như thế nào cũng vĩnh viễn không thể nắm lấy Trịnh Khôn...
- Không cần uổng phí khí lực nữa! Ta có thể truyền thụ hết sở học của mình cho ngươi, ta đã thỏa mãn! Nếu như sau này ngươi còn có thể nhớ tới mấy ngày sư đồ của chúng ta, tương lai nếu như người của Trịnh gia ta là kẻ địch của ngươi, mong rằng ngươi có thể tha cho bọn họ một lần!
Thần sắc của Trịnh Khôn rất chán chường. Tuy rằng nghĩ được như vậy, nhưng thời điểm đối diện với sự thật, hắn vẫn cảm thấy chán nản.
- Lão sư...
Âu Dương nhìn Trịnh Khôn cụt hứng đứng ở nơi đó, nói thật hắn rất cảm ơn Trịnh Khôn. Trịnh Khôn chỉ ở chung với hắn có nửa năm, hơn nữa còn ở trong Sinh Tử Cảnh quỷ dị này. Nhưng nửa năm này Trịnh Khôn lại cố gắng hết sức truyền thụ cho Âu Dương về Tu Phục Thuật thần bí kia. Còn dẫn Âu Dương đi tới lối thoát duy nhất này. Nhưng bất kể cảm ơn như thế nào, chuyện giữa hắn và Trịnh Đan Đằng cũng khó hóa giải. Âu Dương đã từng nói nhất định sẽ làm được. Nếu hắn ra được, Trịnh Đan Đằng nhất định phải chết! Ân và oán Âu Dương vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Người có ơn với hắn chính là Trịnh Khôn. Nhưng Trịnh gia lại không có ơn gì đối với hắn. Hắn cảm ơn Trịnh Khôn, nhưng những người khác trong Trịnh gia có liên quan gì tới hắn?
- Sao lại lề mề như vậy? Lão tử ở chỗ này đã nhiều năm, đã sớm quen sống ở đây. Nếu bảo lão tử ra ngoài, lão tử còn không tình nguyện!
Thật ra Trịnh Khôn không nhìn thấy Âu Dương. Cho dù là giọng nói của Âu Dương cũng rất mờ mịt.
Đứng nhìn Trịnh Khôn một hồi, Âu Dương quay về phía Trịnh Khôn lạy ba lại, sau đó đứng dậy lại nhìn Trịnh Khôn một chút, rồi mới xoay người chạy về phía thông đạo tối đen!
Sau khi lùi về phía sau bốn năm bước, Trịnh Khôn đã ra khỏi khu vực của Huyễn Trận kia. Con mắt của hắn lại hồi phục bình thường. Lúc này hắn đã nhìn thấy Âu Dương phóng người tiến vào lối ra. Trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười!
Cho dù mình không ra được, nhưng mình đã truyền hết năng lực của mình cho hắn. Mình không ra được, nhưng đồ đệ của mình lại có thể ra ngoài.
- Đi thôi tiểu tử! Chân Thực Chi Nhãn, ngay cả Đại La Chu Thiên cũng không thể giữ nổi. Năng lực săn bắn kẻ địch thăng cấp, Tu Phục Thuật tông sư! Có nhiều năng lực nghịch thiên như vậy tương lai có phải ngươi sẽ trở thành một nhân vật tương đương với đại đế hay không?
Trịnh Khôn nói xong lặng lẽ cười. Tuy nhiên bất luận Âu Dương ở bên ngoài đặc biệt tới mức nào, đối với Trịnh Khôn mà nói, hắn vĩnh viễn chỉ là một con quỷ đáng thương chạy không thoát Sinh Tử Cảnh. Thêm hai năm, chỉ cần thêm hai năm nữa, hắn cũng sẽ chết...
Vừa bước vào thông đạo, Âu Dương liền có cảm giác giống như lúc mình mới tiến vào Sinh Tử Cảnh. Nhưng cùng một thời không như vậy, lúc đi ra ngoài lại không lâu như lúc đi vào. Chỉ khoảng chừng một phút, Âu Dương đã xuất hiện ở thế giới băng tuyết, tầng thứ ba trong Tỏa Yêu Tháp!
Cảm nhận từng đợt lạnh giá của thế giới băng tuyết, nhìn hoa tuyết bay tán loạn trong thế giới băng tuyết, Âu Dương không ngờ đã rơi lệ! Đây chính là nước mắt kích động! Bất kể là ai, một khi đã từ trong Sinh Tử Cảnh trở ra, chỉ sợ cũng không tốt hơn Âu Dương!
Lúc này Âu Dương thật sự rất muốn hét lớn một tiếng lão tử đã đi ra. Nhưng hắn không làm như vậy! Lần này trải qua Sinh Tử Cảnh, hắn đã biết cái gì gọi là giấu tài, cái gì gọi là đạo lý cây cao chịu gió lớn.
Trong quá khứ, hắn cảm thấy dùng vũ lực có thể giải quyết tất cả. Nhưng sau khi trải qua chuyện bị Tây Kỳ và Hồng Minh liên kết ám toán khiến hắn hiểu rõ, có lúc có vũ lực cường đại hơn nữa, dụng tâm tính toán hơn nữa cũng khó tránh khỏi có lúc xảy ra sơ suất.
Mà hành trình vào Sinh Tử Cảnh lần này, tuy rằng thực lực của bản thân Âu Dương chỉ tăng tới lục giai, nhưng hắn lại nhận được năng lực Tu Phục Thuật trở thành một Tu Phục đại sư. Tu Phục đại sư luận về địa vị tuyệt đối cao hơn so với cường giả cửu giai. Âu Dương biết, nếu như lần này mình không lợi dụng tốt thân phận Tu Phục đại sư của mình, vậy thực sự sẽ phụ lòng Trịnh Khôn đã truyền thụ Tu Phục Thuật cho mình.
← Ch. 0134 | Ch. 0136 → |