← Ch.0183 | Ch.0185 → |
Tuy trên người Vương Tử Phong không có sóng lực lượng chấn động, nhưng lại có nhiều tia linh khí không ngừng tuôn ra.
- Ân, vận may quả thật không tệ.
Không chỉ Sở Tương Hợp, lần này ngay cả trên mặt Lam Thông và đám người Âu Dương đều nở nụ cười. Thật ra bọn họ sợ nhất chính là không gặp được người của Vạn Tiên Sơn ở đây. Nếu đúng như vậy, bọn họ thật sự sẽ gặp phiền toái. Phải biết rằng chuyện bọn họ chém Linh Sử, khẳng định Thái Nhất Tông đã biết. Nếu như không có cách tìm được nơi che chở trước khi bá chủ Thái Nhất Tông này tìm tới bọn họ, như vậy bọn họ chỉ có thể chờ đợi cái chết.
- Chúng ta cũng qua đó.
Sở Tương Hợp đi đầu, chen chúc qua vô số người bắt đầu xếp hàng. Đừng thấy mỗi người bọn họ đều là nhân vật huyền thoại tại tiểu thế giới. Khi đến Chân Linh Giới, bọn họ thật sự không tính là gì. Cho nên bọn họ vẫn phải xếp hàngđàng hoàng thì tốt hơn.
- Bát giai đỉnh phong, nhưng đáng tiếc đã tám mươi tuổi. Ngươi không hợp cách.
Vương Tử Phong nghe một lão đầu nhìn qua tuổi phải bằng gia gia của hắn nói xong, trực tiếp từ chối hắn.
Nói đùa. Tám mươi tuổi mới đạt tới bát giai đỉnh phong? Dùng cách nói của Vương Tử Phong chính là tại sao ngươi không đi chết đi? Tuy nhiên hiện tại Vương Tử Phong sẽ không lấy tuổi tác của hắn để phán đoán tương lai của hắn. Nhưng sáu mươi chín tuổi mới đạt tới bát giai sơ cấp nhìn dung mạo định tính cách, vừa nhìn đã biết không hợp cách...
Không phải là không có người có đại tài nhưng trưởng thành muộn. Nhưng những người đại tài nhưng trưởng thành muộn lại quá ít. Toàn Chân Linh Giới chỉ có Thánh chủ La Thiên Thánh địa La Phong là thiên tài như vậy.
Năm mươi tuổi đạt được thất giai. Nếu như đặt ở tiểu thếgiới, người như vậy thậm chí ngay cả tư cách tiến vào Chân Linh Giới cũng không có.
Sáu mươi hai tuổi đạt được bát giai hoàn thành dung mạođịnh cách. Đây nhất định sẽ được đánh giá là vô dụng. Không có ai cảm thấy hắn sẽ tìm được lối thoát nào trong tương lai. Thậm chí người thân của hắn đều từ bỏ hắn.
Nhưng La Phong lại không hề từ bò. Hắn bỏ ra mười hai năm, tới thời điểm bảy mươi bốn tuổi đạt được cửu giai đỉnh phong. Mọi người vốn cho rằng cả cuộc đời này La Phong không thể đi tiếp được nữa. Nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối. Không ngờ tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, La Phong đã hoàn thành Thánh thể thành công bước vào cấp Thánh thể. Tuy nhiên dù vậy cũng sẽ khiến cho không người cảm thấy La Phong có bao nhiêu thiên tài, chỉ có thểnói hắn có vận khí tốt mà thôi.
Ai có thể có thể đoán được một trăm năm sau đó La Phong một đường tạo ra kỳ tích. Ba năm đạt được Thánh thể ngũ giai, mười năm đạt được Thánh thể cửu giai, mười lăm năm trùng kích Pháp Thân thành công. Sau đó La Phong lại xuất hiện kỳ tích. Tám năm đạt được Pháp Thân tam trọng thiên, một mình bước vào La Thiên Thánh địa sau đó là Vô Hồi Cốc. Năm mươi năm, đủ năm mươi năm, khi mọi người đều cho rằng La Phong đã chết tại Vô Hồi Cốc hắn lại đi ra. Hắn lấy cảnh giới Đại Đế bước ra khỏi Vô Hồi Cốc hoàn thành quá trình lột xác từ người đến thần.
Trước cửu giai hắn phải mất trăm năm. Nhưng bắt đầu từgiây phút hắn tiến vào Thánh thể một đường đi tới Đại Đếlại chỉ cần sáu mươi lăm năm. Đây là một kỳ tích. Đây là một kỳ tích gần như không thể được lặp lại.
La Phong dùng phương thức của mình nói cho người trong toàn thiên hạ biết, khi toàn thế giới đều bỏ rơi ngươi, chính ngươi cũng không nên bỏ rơi chính mình. Bởi vì con đườngĐại Đế ở ngay phía trước. Chỉ có điều con đường mà ngươi lựa chọn không giống với bọn họ mà thôi.
Nhưng có mấy người như La Phong? Có mấy người thật sựcó thể là châu báu trưởng thành muộn như vậy lại khiến thiên hạ đều cảm thấy khiếp sợ vì hắn? Vương Tử Phong cảm thấy đây chẳng qua là số ít trong số ít. Vạn Tiên Sơn bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện tạo ra một La Phong ĐạiĐế khác. Cho nên Vương Tử Phong dứt khoát từ chối đối với một vài người hoàn toàn không có cơ hội bước vào Thánh thể.
- Ba mươi mốt tuổi bước vào bát giai, nhưng ba mươi năm sau đó lại không có chút tiến triển nào. Ngươi cũng không hợp cách.
Vương Tử Phong nghe một người tự thuật xong lại đưa ra lời từ chối.
- Tại hạ là Dương Danh. Bốn mươi lăm tuổi bước vào bát giai. Hiện nay bảy mươi sáu tuổi, chính là cửu giai.
Đến phiên một người khác. Người này quay về Vương TửPhong nói xong thời gian tu luyện của hắn cùng với số tuổi hiện tại.
- Bảy mươi sáu tuổi cửu giai?
Vương Tử Phong quan sát tỉ mỉ người này một chút. Ánh mắt của hắn nhìn người này. Dương Danh cũng vô cùng kíchđộng. Nếu như hắn có thể gia nhập Vạn Tiên Sơn, như vậy tương lai của hắn khả năng sẽ là một mảnh quang mình.
Ánh mắt của Vương Tử Phong không ngừng đảo qua thân thể Dương Danh. Lúc này ánh mắt của Vương Tử Phong hiện ra màu lam nhạt. Từng cỗ khí tức linh nguyên từ trong con mắt của hắn phóng ra. Tuy nhiên rất nhanh hắn liền thất vọng lắc đầu. Mặc dù Dương Danh là cửu giai, xem ra xuất sắc hơn nhiều so với những người khác. Nhưng trên thực tếVương Tử Phong lại dùng con mắt thấy được tương lai của hắn. Chỉ sợ cuộc đời này của hắn căn bản cũng không có cơ hội tiến vào Thánh thể. Trừ phi hắn là La Phong Đại Đế.
- Không hợp cách...
Vương Tử Phong lắc đầu, thốt ra ba chữ này một cách rất vô tình. Tuy nhiên điều này cũng không thể nói là vô tình. Vạn Tiên Sơn không phải là nơi từ thiện. Mặc dù bọn họ chọn đệtử, nhưng cũng là thế hệ tương lai của Vạn Tiên Sơn. Tuy rằng bị phái tới thành tiếp đón không tính là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn lấy được phần việc lại, hắn sẽ làm hết chức trách của mình.
- Linh Sử đại nhân... Nhưng ta là cửu giai...
Dương Danh không ngờ được Vương Tử Phong lại từ chối dứt khoát như vậy. Hắn gần như không thể tin được vào kết quảnày.
- Hừ hừ, vạn linh nhãn của ta có thể nhìn thấy rất nhiềuđiều mà các ngươi không thể nhìn thấy. Ta nói ngươi không hợp cách, vậy khẳng định là không hợp cách. Không tin ngươi có thể sang bên Linh Thiên Tông hỏi qua một chút. Người kế tiếp!
Vương Tử Phong cũng không thèm giải thích nhiều. Phía sau chí ít còn có mấy trăm người nữa. Nếu như mỗi người hắnđều giải thích, vậy chắc hẳn năm nay đừng hòng chạy thoát khỏi chỗ này.
Từng người tiến tới kiếm tra, phía trước đám người Âu Dương chỉ còn sót lại một nam từ nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi. Thật ra Âu Dương đã chú ý tới người này từ lâu. Phải biết rằng, muốn duy trì tuổi thanh xuân trừ phi đã bước vào bát giai, bằng không căn bản không thể nào làmđược. Người này nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi. Như vậy chỉ có thể nói rõ người này hẳn là đã bước vào bát giai khi còn rất trẻ.
- Mộc Xuân, ba mươi mốt tuổi. Lục Tiên cửu giai sơ cấp. Hai mươi hai tuổi bước vào bát giai.
Rốt cuộc đến phiên người trẻ tuổi kia. Người này vừa mở miệng, nhất thời khiến mọi người đều chấn động. Ba mươi mốt tuổi đã tới cửu giai sơ cấp. Hai mươi hai tuổi đã bước vào bát giai. Sao thiên tài như vậy lại có thể xuất hiện ở thành tiếp đón? Người như vậy hẳn phải được các tông phái trực tiếp dẫn đi mới phải.
← Ch. 0183 | Ch. 0185 → |