← Ch.0285 | Ch.0287 → |
Ban đầu khi tin tức mới xuất hiện đã dẫn động suy đoán của một số người, nhưng bọn họ chỉ giật mình chuyện Yêu Cung Thủ là một Thánh Thể mà thôi, dù sao tin tức của Âu Dương so với Chỉ Thủ Che Thiên của Bạch Hủ Minh thật sự không xem là gì.
Cho nên theo thời gian trôi qua, ngoại trừ những người ôm kỳ vọng với Âu Dương, còn những người khác đều dần dần lãng quên tin tức Yêu Cung Thủ mất tích đột nhiên trở về...
- Chiến Đế biến mất hơn tám trăm năm xem ra còn mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Trên Thiên Khung Nhai, một lão giả mặc hôi bào lơ lửng giữa không trung, dưới thân hắn chính là vách núi vạn trượng.
Một người trung niên đứng trước người lão giả nói:
- Sư phụ, người cảm thấy Chiến Đế và người...
Vũ Lăng Phong nhìn lão giả nói, nếu có người nhìn thấy màn này, như vậy nhất định sẽ bị vị sư phụ trong miệng Vũ Lăng Phong làm cho kinh hãi đến chết.
Vũ Lăng Phong chính là chưởng tông Thiên Khung Nhai, người có thểđược hắn gọi là sư phụ chỉ sợ cũng chỉ có Trường Bình Đại Đế Hàn Siêu biến mất nghìn năm.
- Ha ha, tám trăm năm trước ta và Bạch Hủ Minh từng đánh một trận...
Hàn Siêu mỉm cười.
- Sư phụ thắng?
Vũ Lăng Phong rất quan tâm hỏi.
- Thua.
Khi Hàn Siêu nói ra chữ thua, trên mặt không có bất cứ vẻ chán nản nào, thân là Đại Đế, chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng năng lực kháng lại đả kích vẫn vô cùng tốt.
- Thua? Ngay cả sư phụ cũng không phải đối thủ của Bạch Hủ Minh?
Vũ Lăng Phong vốn tưởng rằng sư phụ sẽ trả lời không phân thắng bại, hắn hoàn toàn không ngờ rằng người kiêu ngạo như sư phụ lại thừa nhận thất bại.
Hàn Siêu cười lắc đầu nói:
- Hắn là một quái vật, hắn là một quái vật sinh ra để chiến đấu, thực lực của hắn tám trăm năm trước đã xuất thần nhập hóa, nghe nói hắn đã lánh đời trong Âm Vân Phong của Vạn Tiên Sơn, tám trăm năm không xuất hiện, lần này xuất thủ đã thu được hai loại ý chí vĩnh sinh và bất khuất, hắn đã vượt qua vi sư rất xa.
- Vĩnh sinh, bất khuất... Lẽ nào sư phụ tin tưởng lời đồn?
Vũ Lăng Phong nhìn sư phụ Hàn Siêu, thời gian một tháng gần đây, tin tức Bạch Hủ Minh xuất thủ hủy diệt sáu tòa sơn phong trong Vạn Tiên Sơn, một chưởng đập Lỗ Tu phun máu sớm đã là chuyện mà mọi người ở Chân Linh Giới đều biết.
Nhưng thân phận của Bạch Hủ Minh cũng không phải rất nhiều người biết, người chân chính biết oai phong của Chiến Đế Bạch Hủ Minh cũng chỉ có thánh chủ tông chủ và trưởng lão các nơi mới lý giải.
- Chuyện này không phải không có khả năng, quái vật đó khổ tọa ở sơn phong khô kiệt đó tám trăm năm, có thể lĩnh ngộ hai loại ý chí cũng không phải không có khả năng.
Hàn Siêu không lựa chọn nghi vấn, hơn nữa bản thân hắn và Bạch Hủ Minh cũng không có lợi ích xung đột, cho dù tám trăm năm trước tỷ thí cũng chỉ là Bạch Hủ Minh đến lãnh giáo mà thôi.
Khi ngoại giới đang lan truyền tin đồn của Vạn Tiên Sơn, trong vô số sơn phong của Vạn Tiên Sơn, Âu Dương đang hỏi thăm tin tức từ Bạch Hủ Minh trong đại điện rách nát Âm Vân Phong.
- Sư phụ, ngươi xác định Lăng Túc ở Loan Quỳnh Phong?
Dáng vẻ của Âu Dương rất khẩn trương.
- Với năng lực hiện tại của ngươi, lẽ nào ngươi muốn chạy đến Loan Quỳnh Phong thử xem?
Bạch Hủ Minh liếc nhìn Âu Dương, cho dù là hắn cũng phải bội phục vị tiểu đồ đệ của mình.
Tiểu đồ đệ của hắn có vô số chỗ giống hắn, đều bá đạo, đều bất chấp hậu quả. Giống như lần này vì muốn giúp Âu Dương đè xuống tứ phương chiến kỳ, hắn hầu như đã liều mạng, lấy viễn cổ lực của mình, để giúp Âu Dương che giấu bí mật của tứ phương chiến kỳ.
Bạch Hủ Minh dựa vào thủ đoạn cường thế, thành công dời đi sự chú ý của mọi người, để mọi người nghĩ lầm bất khuất và vĩnh sinh ý chí chính là do hắn tu luyện ra.
Trên thực tế Bạch Hủ Minh xác thực đã tu luyện ra viễn cổ ý chí, bằng không hắn cũng không thể cường thế như vậy, chỉ dùng một chưởng đã đập Lỗ Tu bị thương, chỉ có điều loại ý chí mà hắn luyện ra không phải là hai loại chiến kỳ xuất hiện lúc đó.
Bạch Hủ Minh đã tu luyện ra trung hậu ý chí, tám trăm năm hắn tọa trấn trên Âm Vân Phong khô kiệt không phải là vô ích, hắn biết chỉ cần hắn nỗ lực, hắn có thể tu ra ba loại ý chí khác ngoại trừ hủy diệt ý chí, vì hủy diệt ý chí là khó khăn nhất.
Muốn tu luyện hủy diệt ý chí, nhất định phải bước vào sát đạo, sát vạn người để luyện ra hủy diệt ý chí. Nhưng đây đều là chuyện sau này, dù sao hiện tại hắn chỉ mới luyện ra một loại trong tứđại ý chí, muốn tu ra hủy diệt ý chí cuối cùng, cho dù là bản thân Bạch Hủ Minh cũng không biết đến khi nào.
- Sư phụ, ngươi xác định Lăng Túc an toàn?
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh, hắn cũng không muốn chuyện của Sở Tương Hợp lại tái hiện lần nữa.
- Ta chỉ có thể bảo chứng hắn tạm thời an toàn, về phần sau này sẽ thế nào ta không xen vào, nếu như ngươi thật sự muốn đến Loan Quỳnh Phong, chí ít cũng phải tu thành một môn công pháp.
Bạch Hủ Minh nói xong, huy động bàn tay đập xuống đại địa, mật thất xuất hiện trước mặt hai người.
- Nhưng sư phụ ngươi không phải nói...
Âu Dương có chút không biết nói gì, mấy ngày nay ngày nào Bạch Hủ Minh cũng tiến vào Thông Thiên Phong, tiến vào Trấn Tông đại điện để lựa chọn công pháp tu luyện thích hợp cho Âu Dương, nhưng thời gian dài như vậy vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.
- Hừ tiểu tử thối, ngày nào ta cũng khổ cực tiến vào Trấn Tông đại điện tìm kiếm công pháp thích hợp cho ngươi, ngươi còn nói nói mát.
Bạch Hủ Minh trừng mắt nhìn Âu Dương, tiểu tử này càng lúc càng không đặt sư phụ hắn trong mắt.
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh, theo thời gian dài tiếp xúc, hắn phát hiện kỳ thực Bạch Hủ Minh cũng không lạnh lùng như bề ngoài, mặc dù lão nhân này cả ngày không nói một lời, nhưng Âu Dương có thể cảm giác được hắn vô cùng che chở mình.
- Hắc hắc...
Âu Dương cười khan mấy tiếng, sau đó đi theo Bạch Hủ Minh, tiến vào mật thất dưới lòng đất.
Nơi này chính là bên trong sơn mạch của Âm Vân Phong, khi Âu Dương lần đầu tiên bước vào đây đã bị không gian rộng lớn này bên này chấn kinh. Không ngờ Bạch Hủ Minh lại trực tiếp kiến tạo một kiến trúc giống như thần điện cực lớn bên trong sơn phong của mình.
Nơi này quả thực chính là một bảo khố, pháp bảo, linh đan vô số, Âu Dương giản lược thô sơ một chút, bảo khố của tông phái cỡ lớn bình thường tuyệt đối không thể so sánh với nơi này.
- Hôm nay ta lại tới Trấn Tông đại điện.
Bạch Hủ Minh đi phía trước, vừa đi vừa nói:
- Ta hầu như đã tìm kiếm tất cả công pháp, cuối cùng chỉ có một loại thích hợp với ngươi.
Âu Dương bay phía sau Bạch Hủ Minh, mấy ngày nay hắn cũng không phải không làm gì, chí ít hắn đã học được ở Bạch Hủ Minh làm thế nào khống chế yêu khí để mình thoát khỏi sức hút của trái đất, bay lượn trên bầu trời.
- Đây là một loại công pháp từ viễn cổ truyền lại, nó không thể truyền thụ cho ngươi năng lực thần kỳ của công pháp khác, bởi vì ngươi thực sự quá đặc thù. Tất cả mọi thứ của ngươi đều phải lấy cung làm vật dẫn, tất cả lực lượng trải qua trung chuyển của cung mới có thể phát huy ra lực lượng cần có. Ta tìm kiếm rất lâu, chỉ có loại này là có thể mượn cung làm dẫn đạo, kích phát lực bạo phát vốn có của ngươi.
Bạch Hủ Minh nói.
← Ch. 0285 | Ch. 0287 → |