← Ch.0308 | Ch.0310 → |
- Âu Dương trở về...
Mục Uyển nhìn Âu Dương phi hành về phía Mê Hồn Hải, nàng khẩn trương muốn ngăn cản, nhưng nàng còn chưa xuất thủ, Tiểu Nhạc đã mở miệng:
- Mê Hồn Hải ngay cả người của Đạm Thai gia cũng không vây khốn được, nếu có thể vây khốn Âu Dương mới là quái lạ.
- Đúng, Âu Dương có chân thực chi nhãn, chỗ hắn có thể nhìn thấy xa hơn chúng ta rất nhiều.
Mễ Bản nhìn Âu Dương, hắn biết tác dụng của chân thực chi nhãn.
Âu Dương cũng không có chạy vào sương mù dày đặc, hắn đi tới chỗ giao giới giữa sương mù dày đặc và hải dương bình thường liền dừng lại. Nhìn Mê Hồn Hải trong sương mù dày đặc, Âu Dương cảm giác linh hồn của mình cũng sản sinh chấn động.
- Đại dương thời viễn cổ...
Những lời này Âu Dương chỉ dám nói trong lòng, hắn không dám để những người khác biết hắn từng tới viễn cổ.
Nhưng lúc này đi tới Mê Hồn Hải, nhìn đại dương bị sương mù dày đặc bao vây, trong đầu Âu Dương bỗng nhiên thoáng hiện ra tình cảnh nam tử ôm nữ tử trên đại dương trước kia.
Vô số xác chết cường giả viễn cổ trôi ngoài khơi, máu như nhuộm đỏ nước biển, cường giả viễn cổ không cam lòng để linh hồn tán loạn, phiêu đãng trên Mê Hồn Hải hồi lâu cũng không chịu tán đi.
- Lẽ nào Mê Hồn Hải này là bị linh hồn của vô số cường giả viễn cổ bao phủ?
Trong lòng Âu Dương cả kinh, nhưng hắn không lựa chọn tiếp tục tiến vào. Rất hiển nhiên trong Mê Hồn Hải có bí mật rất lớn, bí mật này có liên quan đến viễn cổ liên quan đến Phi Tiên. Thế nhưng hiện tại tuyệt đối không phải thời gian tìm kiếm.
- Âu Dương....
Từ xa, Vương Tử Phong quay về phía Âu Dương la hét.
- Được.
Âu Dương trả lời một tiếng, sau đó xoay người bay về phía mọi người.
Lúc này đang ở ngoài khơi, Tiểu Nhạc đặc biệt yên lặng, mặc dù hắn vẫn dùng loại nhãn thần đại bát giới xấu xa nhìn Mục Uyển, thế nhưng lúc này hắn không có hành động thực tế chứng minh địa vị đại sư huynh xấu xa của mình.
- Chúng ta ở Lâm Hải Thành chờ Xuyên Vân Thuyền xuất hiện.
Mễ Bản nhìn về phía Lâm Hải Thành trên bến tàu xa xa, muốn xuyên qua Mê Hồn Hải, Âu Dương vẫn có thể miễn cưỡng làm được, dù sao Âu Dương không bị mây mù của Mê Hồn Hải gây khó khăn, nhưng những người khác lại không đi được, cho dù là trận đồ của Mục Uyển cũng đừng mơ tưởng xuyên qua mây mù.
Lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là đợi Xuyên Vân Thuyền có thể xuyên qua Mê Hồn Hải. Mặc dù tốc độ của Xuyên Vân Thuyền chậm đến mức khiến kẻ khác giận sôi, thế nhưng đây là phương thức xuyên qua Mê Hồn Hải duy nhất hiện nay.
- Đúng, ngày mai có lẽ Xuyên Vân Thuyền sẽ đến, ba ngày trước ở Vạn Tiên Sơn ta đã thu được tin tức như vậy.
Từ ba ngày trước Mễ Bản đã nhận được tin tức, Xuyên Vân Thuyền sẽ xuất hiện ở Lâm Hải Thành vào ngày mai hoặc ngày ia.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ phải đến sớm như vậy, Xuyên Vân Thuyền không phải lúc nào cũng có, muốn đợi Xuyên Vân Thuyền xuất hiện cần năm mươi năm...
- Xuyên Vân Thuyền này rốt cuộc làm thế nào xuyên qua Mê Hồn Hải?
Âu Dương kỳ thực rất muốn biết, loại mây mù chỉ có chân thực chi nhãn mới có thể nhìn xuyên qua, rốt cuộc là ai có bản lĩnh đi thuyền trong sương mù?
- Không biết...
Mục Uyển ở một bên lắc đầu.
- Không biết?
Âu Dương có chút không thể tiếp thu đáp án, nếu Xuyên Vân Thuyền có thể dẫn người xuyên qua Mê Hồn Hải, làm sao có thể không biết chứ?
- Mục Uyển nói không sai, Xuyên Vân Thuyền không thuộc về bất cứ kẻ nào...
Mễ Bản ở bên cạnh cười khổ tiếp lời.
Những lời này của Mễ Bản khiến Âu Dương hoàn toàn mê man. Xuyên Vân Thuyền không thuộc về bất cứ kẻ nào? Điều này làm sao giải thích? Lẽ nào Xuyên Vân Thuyền là chính mình tự đi trên biển?
- Lẽ nào Xuyên Vân Thuyền là tự mình chạy?
Vương Tử Phong ở một bên đưa ra nghi vấn, hiển nhiên hắn có cùng suy nghĩ như Âu Dương.
- Đúng.
Vương Tử Phong chỉ nói vui đùa, thế nhưng phản ứng tiếp theo của Mục Uyển và Mễ Bản lại khiến hắn thiếu chút nữa rớt tròng mắt, bởi vì hắn nhìn thấy hai người gật đầu.
- Tương truyền, Xuyên Vân Thuyền đến từ viễn cổ, từ khi mọi người phát hiện ra Mê Hồn Hải, nó đã bắt đầu xuất hiện trên Mê Hồn Hải, nó không có chủ nhân, cũng không ai có thể khống chế nó, từ xưa đến nay nó chỉ dựa theo một đường đi cố định, giống như dẫn người đi chứng kiến cái gì đó.
Mục Uyển nói xong, Mễ Bản tiếp tục nói.
- Vào thời viễn cổ, nơi này chính là một đại dương bình thường, sau đó không biết xảy ra cái gì, mà từ sau viễn cổ biến thành hình dạng hôm nay, Xuyên Vân Thuyền cũng xuất hiện trong thời gian đó. Từ viễn cổ đến nay, Xuyên Vân Thuyền vẫn chỉ dựa theo một đường đi cố định, nó hình như đang chỉ dẫn cái gì, lại giống như đang nói cái gì.
Mễ Bản tiếp lời.
- Lẽ nào không có cường giả sở hữu chân thực chi nhãn đến xem qua sao?
Âu Dương nghĩ, không chỉ mình hắn sở hữu chân thực chi nhãn, tại sao không tìm người có chân thực chi nhãn lên thuyền quan vọng con đường vận chuyển quỷ dị của Xuyên Vân Thuyền?
- Có.
Mục Uyển nói như đinh đóng cột:
- Chỉ là bọn hắn đều đã chết.
Nói xong, Mục Uyển còn dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Âu Dương.
- Tại sao?
Âu Dương nghe thấy câu này của Mục Uyển câu này đều đã chết hậu tâm trong cả kinh.
- Bởi vì bình thường mà nói, người sở hữu chân thực chi nhãn căn bản không thể tu luyện bình thường, ngươi là người đầu tiên từ viễn cổ tới nay sở hữu chân thực chi nhãn còn dựa vào năng lực của chính mình đạt được Thánh Thể. Ngay cả Tu Phục Thần Sư có chân thực chi nhãn của Vân Đính Thiên Cung trước kia đều là Vân Đính Thiên Cung sử dụng vô số chí bảo đẩy hắn lên Thánh Thể.
- Tu Phục Thần Sư không phải có thể nghịch thiên sửa mệnh sao? Vì sao không thay đổi số phận của mình?
Vương Tử Phong tiếp tục nghi vấn.
- Hắn có sửa lại, nhưng hắn quá tham lam, mưu đồ dung nhập viễn cổ lực vào thân thể như Tu Phục Thần Sư trước kia, kết quả viễn cổ lực không dung nhập, ngược lại trực tiếp phế bỏ thân thể của chính mình, đây cũng là nguyên sao vì sao đến lúc chết hắn cũng không đột phá đến Pháp Thân.
Mễ Bản lắc đầu thở dài, mặc dù hắn trong miệng hắn có chút cảm thán, nhưng trên thực tế nếu như cho Mễ Bản một cơ hội như vậy, hắn nhất định cũng sẽ dung nhập viễn cổ lực cho mình, đây là cách làm một bước lên trời, chính là cách làm cả đời chỉ có một lần, cho nên nghịch thiên sửa mệnh, trọng tố viễn cổ lực vào thân thể của mình vẫn là truy cầu xưa nay của Tu Phục Thần Sư...
- Thì ra là thế...
Âu Dương lắc đầu cười khổ, vốn tưởng rằng Tu Phục Thần Sư không thể nghịch thiên sửa mệnh cho mình, hiện tại xem ra không phải như vậy, mà là bọn hắn quá tham lam, tự đẩy mình đến đường chết.
- Những người sở hữu chân thực chi nhãn khác căn bản không đạt được Thánh Thể, không đạt được Thánh Thể ở trên Mê Hồn Hải chỉ có một hạ tràng chính là chết...
Mục Uyển nói xong, lại phát hiện ánh mắt Âu Dương nhìn về phía biển, lúc này trong mắt Âu Dương lộ vẻ kinh hãi.
- Ngươi nhìn thấy gì.
Mục Uyển nhìn theo ánh mắt Âu Dương, nhưng nàng chỉ có thể nhìn thấy là mây mù vô tận.
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |