← Ch.0415 | Ch.0417 → |
Đây chủ yếu là vì bọn họ một đường xông thẳng qua rừng xà, chỉ có rất ít độc xà có cơ hội công kích bọn họ, khiến bọn họ có thể nhanh chóng vượt qua đoạn đường rừng này.
Lấy ra địa đồ tác chiến quan sát, đám người Âu Dương bắt đầu điều tra khu vực phụ cận.
- Vô luận chúng ta đi theo phương hướng nào, đều phải sấm quan, phương hướng gần nhất là đi về phía đông nam, thế nhưng phòng thủ phía đông nam cũng là nghiêm mật nhất.
Khâu Vĩ nhìn lộ tuyến một chút, đường đi về phía đông nam phải qua năm trạm kiểm soát, nghĩ muốn đi qua năm trạm kiểm soát này mà không bị phát hiện, căn bản là không có khả năng.
- Nhìn bên này đi!
Âu Dương chỉ vào phía đông, nói:
- Đầu tiên chúng ta có thể đi theo phía đông, vượt dòng Tỏa Nột, bên này không có nhiều phòng thủ lắm, bởi vì bên này trên cơ bản đều là kỵ binh hành tẩu, chỉ cần chúng ta giết sạch địch nhân theo dọc đường, như vậy liền không có vấn đề nữa.
Âu Dương chọn ra một con đường thuận lợi nhất.
- Vượt dòng Tỏa Nột.
Một đám người nhìn vào vị chỉ Âu Dương chỉ điểm, đúng như lời Âu Dương nói, vượt dòng Tỏa Nột là tuyến đường xa nhất, không có ai ngờ được sẽ có người dám xuyên qua đoạn đường dài như vậy, sau khi đi xuyên qua rừng Mễ Đông, lại vượt qua dòng Tỏa Nột...
Bên này ác ma chi vẫn miệt mài bôn hành, quân chủ lực Đa La đã vượt qua hai cửa, chỉ còn phá nốt một cửa thành tại thành Phi Lam, như vậy liền có thể tiến thẳng tới mục tiêu là thành Khai Lâm.
Binh sĩ Đa La tự nhiên tăng vọt sĩ khí, một đường này bọn họ chiến thắng như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quân đội Mễ Nhĩ nhìn thấy bọn họ đều nhượng bộ lui binh, chiến đấu như vậy khiến tất cả mọi người đều thấy sảng khoái vô cùng.
Thế nhưng binh sĩ vui vẻ không có nghĩa là cao tầng vui vẻ, đám người Đa Minh biết cửa ải Khai Lâm khó khăn thế nào, tuy rằng mọi người vẫn tự cổ vũ cho mình, thế nhưng vô luận cổ vũ thế nào, bọn họ vẫn thấy chưa đủ lòng tin.
Có thể đánh hạ Khai Lâm được hay không? Có thể đánh thẳng tới vương thành Mễ Nhĩ hay không? Đây là một câu hỏi đặt mãi trong lòng những người thực sự hiểu được tình huống. Vấn đề này đã làm khó bọn họ thật lâu thật lâu, thế nhưng không đến một khắc cuối cùng, cũng không ai đưa ra được câu trả lời cho bọn họ...
Dòng sông Tỏa Nột, một chi kỵ binh giáp đen tựa như lốc xoáy chạy dọc bên bờ, nước dòng Tỏa Nột chảy rất xiết, đám người Âu Dương đã nghĩ tạo thuyền qua sông, đáng tiếc nếu bảy trăm người tạo thuyền qua sông, trước không nói tới trình độ nguy hiểm, chính là thời gian tạo thuyền càng vượt quá thời gian bọn họ hành trình đường dài..
Thế nên đám người Âu Dương dùng thời gian ba ngày rốt cuộc chạy tới thượng nguồn sông Tỏa Nột, từ lúc xuyên qua rừng Mễ Đông chạy đến nơi này, bọn họ đã dùng hết thời gian mười một ngày. Trong lộ trình ba vạn dặm, bọn họ đã đi hết được một vạn ba nghìn dặm, lộ trình phía sau chỉ còn có một vạn bảy nghìn dặm, cũng may chỉ cần xuyên qua dòng sông Tỏa Nột, đường phía sau đã là đại đạo bằng phẳng, trong mười ngày tới bọn họ hẳn có thể hoàn thành nốt đoạn đường.
- Phía trước có kỵ binh!
Vừa mới vượt qua dòng sông Tỏa Nột, Âu Dương đột nhiên mở miệng, người khác không nhìn thấy không có nghĩa là Âu Dương không nhìn thấy. Con mắt đáng sợ của Âu Dương đã thấy được khoảng chừng hơn sáu mươi dặm phía trước có một đoàn kỵ binh đang chạy về phía bọn họ.
- Khoảng chừng có hơn nghìn người, là kỵ binh Mễ Nhĩ.
Âu Dương tiếp tục nói ra điều mình thấy được.
Toàn bộ thành viên ác ma chi vẫn đồng thời xuất ra chiến cung, tuy rằng bọn họ không thấy được cảnh Âu Dương đã thấy, nhưng bọn họ đều tin tưởng Âu Dương, nếu như không phải tin tưởng Âu Dương, bọn họ tuyệt đối không có khả năng nhanh chóng vượt qua quãng đường dài như vậy.
- Nhắm bắn bọn họ, nhất định phải giết chết toàn bộ.
Trên mặt Âu Dương hiện lên vẻ tươi cười quỷ dị, Âu Dương cảm thấy may mắn, may mắn là bọn họ có thể sớm đụng phải hơn nghìn kỵ binh, chỉ cần đánh tan hơn nghìn kỵ binh này, như vậy tiếp theo đoạn đường của bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi hơn một chút.
Ác ma chi vẫn bắt đầu thảm chậm tốc độ, trên bình nguyên rộng rãi này, bọn họ đã thấy được xa xa xuất hiện đoàn kỵ binh màu lam, lúc này toàn bộ thành viên ác ma chi vẫn đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
- Hai lượt bắn phải giết hết bọn chúng.
Khâu Vĩ nhìn kỵ binh phía xa, đoàn kỵ binh lam sắc tại Mễ Nhĩ chỉ có thể tính là đoàn kỵ binh xếp hạng chót dưới đáy, trang bị của đoàn kỵ binh như vậy thật không thể so sánh được với bọn họ. Tuy rằng nhân số địch nhân đông hơn bọn họ nhiều, thế nhưng cũng tuyệt đối không thể đối kháng được bọn họ.
Khi ác ma chi vẫn phát hiện đoàn kỵ binh này, quan chi huy của đối phương cũng thấy được ác ma chi vẫn. Quan chỉ huy này nhìn thấy phương xa có đoàn kỵ binh được bọc giáp đen từ đầu tới chân, ngay cả chiến mã cũng được bọc giáp đen, đầu tiên hắn thấy sửng sốt, có điều hắn cũng không nghĩ tới được đây là kỵ binh Đa La. Dù sao từ nơi này tới biên cảnh gần nhất của Đa La, lộ trình cũng phải một vạn ba nghìn dặm, tự nhiên sẽ không có đoàn kỵ binh nào lựa chọn lặn lội đường xa như vậy để hành quân tới đây.
Thế nhưng hắn không nghĩ được, không có nghĩa là ác ma chi vẫn không giết người, chỉ trong nháy mắt công phu, khoảng cách song phương đã kéo lại chỉ còn chừng ba dặm.
- Phòng thủ, là địch nhân!
Viên quan chỉ huy này thấy đối phương điên cuồng trùng kích về phía bọn họ như vậy, trong nháy mắt hắn liền hiểu ra. Nếu như là kỵ binh bổn quốc, khẳng định sẽ phải giảm tốc độ khi tiếp cận ở khoảng cách này.
Một nghìn kỵ binh thoáng có chút hỗn loạn, dù sao bọn họ cũng không phải kỵ binh bạc tinh nhuệ nhất, bọn họ chỉ là kỵ binh tuần tra phòng thủ tại dòng sông Tỏa Nột.
- Đồng loạt bắn!
Lập tức, Khâu Vĩ ra lệnh một tiếng, đoàn viên ác ma chi vẫn đều giương chiến cung màu mực trong tay, bắt đầu nhất loạt phóng tên.
Bảy trăm mũi tên bắn lên bên dòng Tỏa Nột, ngay trên lãnh thổ đế quốc Mễ Nhĩ, lần đầu tiên xuất hiện bảy trăm mũi tiễn nhất loạt bắn ra hợp thành một bức tường tiễn, trực tiếp bắn thẳng tới trận phòng ngự vừa mới hợp thành của hơn nghìn kỵ binh đối phương.
Mũi tên ba cạnh kinh khủng có lực xuyên thấu trí mạng, càng trí mạng hơn với bì giáp trang bị trên người những kỵ binh hạng đáy này. Một loạt tên bắn ra, ít nhất có hai trăm kỵ binh lập tức ngã xuống.
- Không thể, bọn họ là quái vật, tên của bọn họ làm sao có thể bắn xa được như vậy?
Viên quan chỉ huy phía địch nhân từ trước tới giờ chưa từng thấy qua cung đoàn kỵ binh, hắn cũng chưa từng nghe qua cung tiễn thủ cưỡi kỵ mã xung phong chiến đấu, thế nên một loạt bắn tên đầu tiên này khiến hắn trực tiếp có chút sững sờ.
- Tản ra, vây quanh bọn họ.
Khâu Vĩ mặc kệ địch nhân có phải ngẩn người hay không, lúc này hắn chọn dùng chiến thuật vây kín chuyên môn dành cho ác ma chi vẫn
← Ch. 0415 | Ch. 0417 → |