← Ch.0467 | Ch.0469 → |
Điều duy nhất phân biệt giữa Hồn Giả và nhân loại chính là con người thì có thân xác, Hồn Giả thì không có cơ thể. Nhân loại tu luyện thân thể và linh hồn, Hồn Giả thì tu luyện tu luyện linh hồn mạnh mẽ đến thực thể hóa, nhưng cuối cùng vẫn là đạo thù đồng quy. Dù là nhân loại hay Hồn Giả, khi ý chí tứ phương đều đủ sẽ bước vào một loại công kích thân thể và linh hồn hợp thành một, đó chính là cảnh giới phi tiên.
Hiện nay nữ vương Hồn Giới Vệ Thi cách phi tiên chỉ có một bước, nếu như có thể lĩnh ngộ lực hủy diệtv thì Vệ Thi có thể phá tan cực hạn bước vào phi tiên.
Mà một bước này cũng không phải dễ đi, Vệ Thi bị kẹt ở đây không biết bao nhiêu năm, đây cũng là tại sao nàng phát hiện Âu Dương có lực hủy diệt thì muốn cướp đoạt như vậy.
*Ầm!*
Một tiếng nổ thật lớn, mọi người ngoái đầu nhìn chỗ phát ra thanh âm, nhưng chỉ thấy một vệt đỏ từ xa xẹt tới trước mặt họ. Ba thể linh hồn đỉnh cấp Đại Đế lại bị một mũi tên của Âu Dương đâm xuyên thành xâu mứt quả.
Huyết sắc tên xuyên qua thân thể Hồn Giả, giống như băng dưới mặt trời nhanh chóng tan biến thành huyết lực nhập vào người Âu Dương.
Hiện tại Âu Dương sớm đạt đến đỉnh, dù có nhiều hơn lực huyết thì tựa như lúc trước hắn ở cửu giai, chỉ thành một loại bổ sung.
Lần này so với lúc cửu giai càng kích thích, lần cửu giai chỉ là mình kẹt ở ngoài một cánh cửa, nếu có thể bắt giết một tồn tại cường đại là có thể lập tức đẩy ra cánh cửa đó ngay. Hiện tại Âu Dương ở trước một ngọn núi cao, dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể đẩy sụp núi, muốn trèo núi thì hắn hiểu cách duy nhất là giết ra con đường hủy diệt, tạo ra một con đường thuộc về mình.
Lực hủy diệt, muốn lĩnh ngộ nó không có đường tắt nào mà chỉ có một chữ, giết! Như Âu Dương đã nói, giết thân thành nhân, lực hủy diệt không phải lực lượng, nó là một loại tích lũy sát khí, khi sát khí đạt đến một loại hruy thiên diệt địa thì đó là lúc hắn từ đỉnh Đại Đế bước vào cấp ý chí.
Cường giả lực hủy diệt được gọi là có sức chiến đấu thiên hạ vô song, Âu Dương tin rằng chỉ cần mình có thể giết ra lực hủy diệt thì ở bên ngoài Khúc Hướng Tiền chờ bị hắn bóp chết đi.
Gã muốn canh giữ mình chứ gì? Muốn lấy mạng của mình chứ gì? Không sao, đợi đến khi mình lĩnh ngộ ý chí hủy diệt rồi chắc chắn sẽ đem đến 'niềm vui bất ngờ' cho gã. Lúc đó cũng sẽ ném Khúc Hướng Tiền vào trong Hồn Giới, mình cũng sẽ canh giữ bên trong này nhìn xem gã có thể sinh hoạt ở đây hay không!
Âu Dương thật tà ác, nếu trực tiếp giết Khúc Hướng Tiền thì không đủ kích thích, điều hắn muốn làm là quậy tung Hồn Giới trời long đất lở, khiến Hồn Giả nhìn thấy nhân loại liền muốn lột da rút gân, tốt nhất là vĩnh viễn cầm tù dến chết. Khi hắn quậy xong ra ngoài túm Khúc Hướng Tiền từ thiên ngoại thiên ném vào Hồn Giới, để xem gã làm sao sống!
- Sát tinh đó tới rồi!
Một mũi tên bắt chết ba Hồn Giả, mấy tên khác vèo một tiếng hóa thành mây khói chạy tán loạn.
Tuy nhiên, Âu Dương không sốt ruột, liệt diễm lan tràn từ người hắn, đem cả Quỷ thành bao trùm trong huyết sắc liệt diễm. Quỷ thành bị quỷ huả xanh khiến cực kỳ quái dị bây giờ quỷ hỏa xanh cùng huyết sắc liệt diễm đốt cháy, trông Quỷ thành càng quái dị, càng khiến người thấy sợ hơn.
- Sát tinh đó đến tàn sát hàng loạt dân trong thành! Chạy nhanh đi!
Trong thành, các Hồn Giả kinh hoàng hốt hoảng, mọi người trong Hồn Giới đều biết tin Âu Dương một đường đồ sát, đồn rằng nữ vương có ra tay nhưng mà, nữ vương ra tay rồi tên sát tinh còn chạy đến đây, có thể tưởng tượng cái tên này đáng sợ cỡ nào.
Có người bình tĩnh nói:
- Đừng hốt hoảng! Chắc nữ vương sẽ nhanh chóng tới! Chúng ta chỉ cần giữ vững, nữ vương sẽ đến cứu chúng ta!
Vệ Thi ở trong mắt họ là thần linh kính ngưỡng, đó là không gì làm không được.
- Nữ vương? Có phải là người lĩnh ngộ bất tử, bất khuất, và trung hậu ý chí không?
Âu Dương đứng trên không trung, bầu trời toàn thành thị đã biến thành biển lửa máu, hiện tại ai cũng đừng mơ lao ra khỏi đây.
- Hừ! Biết thì tốt, khi nữ vương đến ngươi chết chắc rồi!
Có người nghe Âu Dương hỏi Vệ Thi thì vẻ mặt trào phúng nhìn hắn, tên đó cảm thấy chỉ cần nữ vương của họ xuất hiện lập tức sẽ tiêu diệt hắn ngay.
Âu Dương lạnh nhạt cười, mấy ngày trước hắn có đánh nhau với nữ vương rồi, không thể phủ nhận là nữ vương đúng thật cường đị. Đừng nói ý chí tam phương gia thân, coi như có một trong ý chí nào ở trong người, thậm chí nữ vương của họ chỉ là một đỉnh Đại Đế bình thường, Âu Dương không cảm thấy có thể đấu với nàng được.
Đáng tiếc vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đạo lý này vĩnh viễn tồn tại. Linh Hồn Liệt Diễm khắc bất cứ linh hồn nào, linh hồn bên dưới phi tiên đối mặt Linh Hồn Liệt Diễm thì chỉ có con đường chết.
Đừng nói Âu Dương là đỉnh Đại Đế, dù là một người bình thường chỉ cần kích hoạt Linh Hồn Liệt Diễm, ngươi kéo đến một Hồn Giả cấp Đại Đế cũng đừng mơ làm gì được hắn.
Âu Dương liếc mắt Quỷ thành, hỏi:
- Hôm nay ta cũng không muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành! Tuy nhiên, đó là nếu các ngươi đừng ép ta. Nói đi, nhốt đồng loại của ta ở đâu?
- Muốn giết thì giết! Chúng ta sẽ không...
Một tên giả bộ cứng rắn mới nói một nửa thì một huyết sắc tên đâm xuyên yết hầu khiến gã không có cả cơ hội sửa lời.
Âu Dương nói lời cực kỳ tàn nhẫn:
- Ta chưa bao giờ là người có kiên nhẫn, Hồn Giả cùng nhân loại không đội trời chung, cho nên ta không quan tâm nếu muốn giết sạch các ngươi!
Không thể trách hắn, nếu như hắn không có Linh Hồn Liệt Diễm thì lúc trước mới vào thiên ngoại thiên Hắc Mạn đã mất mạng rồi.
Chịu đau khổ nhiều lần khiến Âu Dương biết rằng nhân từ nương tay tuyệt đối đừng bao giờ áp dụng với kẻ địch, đối thủ sẽ không nhớ ơn ngươi từng thả đi, họ sẽ chỉ nhớ mối thù với ngươi. Vậy nên trên đường Âu Dương không thèm hỏi trắng đen gì chỉ biết giết đến bây giờ.
Lại một tên giả bộ cứng đầu nữa lên tiếng:
- Chúng ta không bao giờ...
Tuy nhiên, gã nối gót theo người xưa.
Âu Dương đứng trên bầu trời, Thứ Kiêu cung bị kéo ra, huyết sắc tên chĩa xuống bên dưới:
- Ta rất thưởng thức người không sợ chết, nhưng ta muốn biết các ngươi có phải đều là không sợ chết?
...
Nhân loại ở trong Hồn tộc không khác gì yêu thú, đối với Hồn tộc thì nhân loại tương đương với con khỉ trong vườn thú, lúc họ tò mò thì đi ngắm, chứ không có cảm giác tồn tại gì cả.
Nhân loại đối với Hồn tộc cũng như vậy, ở trong mắt nhân loại thì Hồn tộc không khác gì tộc yêu thú, chẳng qua bộ dạng Hồn tộc càng gần với nhân loại.
Âu Dương chắc chắn là độc rồi, đừng nói với Hồn tộc, dù là đối với nhân loại thì hắn giết người không nương tay. Cho kẻ địch để lại cơ hội thì chính là tìm rắc rối cho mình, Âu Dương không phải loại người thích rắc rối.
- Nhân loại, từ thời viễn cổ chúng ta từng sóng vai chiến đấu, không lẽ các ngươi đã quên hết rồi sao?
Một ông lão Hồn tộc tay cầm cây gậy chống màu đen, run cầm cập nhìn Âu Dương.
← Ch. 0467 | Ch. 0469 → |