← Ch.0644 | Ch.0646 → |
Tương lai Tiểu Nhạc sẽ trở thành hộ sơn đại thần của Chúng Thần Điện bọn họ, hộ sơn đại thần này đúng là một thủ hộ thần, Phách Kiếm cảm thấy mình không đáng vì mấy câu nói mà trở mặt với hộ sơn đại thần tương lai.
- Ngươi có muốn ta dạy chưa chắc ta có hứng thú!
Tiểu Nhạc lại liếc Phách Kiếm, sau đó nhìn xung quanh, y chỉ vào Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu, hét to:
- Bạch lão bang tử!
Nghe tiếng bạch lão bang tử của Tiểu Nhạc làm Bạch Hủ Minh suýt chảy nước mắt. Từ khi tới Tiên Giới đến bây giờ gặp lại Tiểu Nhạc, Bạch Hủ Minh có cảm giác như quay về Chân Linh Giới, về lại Vạn Tiên sơn.
Phách Kiếm khác định thân phận của Tiểu Nhạc mỉm cười nói:
- Được rồi, ta đã đưa người đến, qua mấy ngày nữa ta sẽ đến bàn chuyện lần này với ngươi!
Sau đó Phách Kiếm không chút dừng lại, xoay người hóa kiếm biến mất trên trời.
Tiểu Nhạc nhảy nhót đi tới bên cạnh Bạch Hủ Minh, ôm lấy lão, nói:
- Ta liền biết hai huynh đệ đái dầm các ngươi sẽ chạy tới Tiên Giới, xem đi, ta dã nói rất nhanh sẽ lên. Bây giờ ta đã lên, phải rồi, tiểu đệ của ta đâu?
Tiểu Nhạc nói câu khiến Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu có chút xấu hổ.
Cái gì mà hai huynh đệ đái dầm? Đây là chuyện đã bao nhiêu năm trước? Tiểu tử Tiểu Nhạc này có biết giữ mặt mũi không lại lôi chuyện ra nói, dù đái dầm thì còn tốt hơn đứa con nít như ngươi.
- Âu Dương...
Bạch Hủ Minh nghe Tiểu Nhạc nhắc tới Âu Dương, phút chốc không biết trả lời ra sau.
Biến mất, Âu Dương đã biến mất năm, sáu chục năm, lần này thật sự là không có chút tin tức. Bạch Hủ Minh không thể xác định Âu Dương còn sống hay đã chết.
Hơn năm mươi năm trước thiên hạ đều biết tin Âu Dương lìa đời, bây giờ thời gian qua lâu như vậy, Âu Dương còn sống không? Nếu như còn sống thì hắn chạy đi đâu? Hắn còn sáng tạo kỳ tích mới không?
Tiểu Nhạc giật mình nhìn Âu Dương, hỏi:
- Sao vậy? Âu Dương không ở chỗ này? Vậy tại sao kiếm nhân kia hỏi ta không phải là bằng hữu của Âu Dương không?
Lỗ Tu đứng bên cạnh lặng im không nói, nhưng nghe Tiểu Nhạc thốt câu này thì kiềm không được hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Phách Kiếm hỏi Tiểu Nhạc có phải là bằng hữu của Âu Dương? Cái này đại biểu cho điều gì?
Tiểu Nhạc nhìn Lỗ Tu, y không suy nghĩ nhiều như gã, mở miệng nói:
- Lúc ta đến kiếm nhân đó hỏi ta có phải là bằng hữu của Âu Dương, ta còn tưởng hơn năm mươi năm hắn ở Tiên Giới lăn lộn có chút danh tiếng!
Nghe Tiểu Nhạc kể, mắt Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu sáng lên. Tại sao Phách Kiếm hỏi Tiểu Nhạc có phải là bằng hữu của Âu Dương? Không lẽ chỉ vì tiếc nuối năm mươi năm trước? Chuyện này có thể không?
Mỗi năm Tiên Giới có rất nhiều thiên tài chết đi, nếu cứ tiếc nuối thì e rằng khắp cả Tiên Giới đều có. Phách Kiếm hỏi Tiểu Nhạc như vậy chắc là có nguyên nhân gì đó, mà nguyên nhân chắc chắn liên quan đến Âu Dương.
Nhưng rốt cuộc thì Âu Dương ở đâu?
Tiểu Nhạc nhìn hai người, hỏi:
- Rốt cuộc làm sao?
Tiểu Nhạc không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng theo y hiểu biết Âu Dương thì tên này là con trai của kỳ tích, bây giờ nếu nói cho Tiểu Nhạc là Âu Dương vào Tiên Giới chưa tới sáu mươi năm đã trở thành tiên tôn thì y bảo đảm sẽ không giật mình.
- Âu Dương... Âu Dương... Âu Dương lại biến mất.
Lỗ Tu nghẹn nửa ngày rốt cuộc nói ra chuyện Âu Dương mất tích.
- Trời, làm ta tưởng có chuyện gì lớn, Âu Dương biến mất có cái gì giật mình? Nói theo kiểu đường đi của quái vật này thì không lâu sau hắn sẽ lại xuất hiện, đến khi đó chắc chắn hắn sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ mới!
Tiểu Nhạc rất tin tưởng Âu Dương, thật ra thì không chỉ mình y, gần như mỗi một bằng hữu của hắn đều như thế.
Đả kích một lần có lẽ người thường sẽ gục ngã, nhưng với Âu Dương đó là một lần mới vùng lên, đả kích càng lớn thì hắn trưởng thành càng nhanh. Đây là một người gặp cường liền mạnh, chưa từng ngã xuống.
Âu Dương mặc đồ đen, trên mặt đeo mặt nạ, đứng trong phòng của Mộng Hi. Lúc này trong phòng Mộng Hi nằm ngã ba tiên nhân cấp kim tiên. Ba người đã bị một loại thuật pháp thần kỳ khống chế, dù thấy được nhưng miệng không thể nói, không thể nhúc nhích một ly, giống như dê con bất lực chờ làm thịt.
Âu Dương nói:
- Ba tên, sáu mươi viên!
Ba bình đan dược, mỗi bình chứa hai mươi viên Bồi Nguyên đan bay ra khỏi tay Âu Dương. Cùng thời gian, ngọn lửa bốc lên từ người Âu Dương, ba kim tiên không kịp phát ra tiếng hét thảm đã bị hắn lấy mạng.
Ngọn lửa biến mất, ba kim tiên không còn nữa, Âu Dương cũng biến mất, chỉ để lại ba bình chứa sáu mươi viên Bồi Nguyên đan ở trên bàn.
Mộng Hi nhìn ba bình Bồi Nguyên đan đặt trên bàn, trong mắt có mờ mịt. Mộng Hi không hiểu tại sao Âu Dương không ăn đan dược lại đi nuốt kim tiên!
Không lẽ lực lượng của kim tiên còn cường đại hơn Bồi Nguyên đan sao?
Đúng vậy! Đối với người khác thì lực lượng một kim tiên không sánh bằng một viên Bồi Nguyên đan, nhưng với Âu Dương thì khác. Lực lượng một Thần Sư Chi Nhãnu luyện bị hấp thu thì có thể lớn hơn cả Bồi Nguyên đan, huyết lực một kim tiên gần như có hiệu quả sánh ngang với một viên Khấp Thần đan.
Chỉ cần giao dịch này không ngừng tiến hành là Âu Dương có thể liên tục trưởng thành, cho dù trong giao dịch ẩn chứa âm mưu vô cùng, ngày nào đó khi thực lực của Âu Dương đủ để hủy diệt tất cả, đối kháng với Chủ Dị tộc thì âm mưu gì cũng mất hết ý nghĩa.
- Dược liệu càng lúc càng thiếu, xem ra ta phải đi Bách Hoa cốc một chuyến.
Âu Dương xem xét dược liệu trong vòng tay của mình, tài liệu luyện chế Bồi Nguyên đan ngày càng ít đi. Âu Dương từ trước đã có ý nghĩ đi Bách Hoa cốc thu thập dược liệu làm Khấp Thần đan.
Trong thế giới Dị tộc, Bách Hoa cốc là một nơi thần kỳ, chỗ đó trừ chiến trường ra là nơi Dị tộc thích đi nhất. Bởi vì ở đó có lúc sẽ sinh trưởng một ít dược liệu rất kỳ diệu, nếu có thể tìm được chúng, ăn vào rồi sẽ khiến một Dị tộc bay vọt một lần.
Âu Dương xem dứt đan dược của mình, hiện tại trong tay hắn không có nhiều, phải đi Bách Hoa cốc một chuyến. Thật ra thì Âu Dương có nghĩ đến kêu Mộng Hi cung cấp dược liệu, nhưng suy nghĩ thật lâu sau hắn vẫn là lựa chọn đi Bách Hoa cốc thử vận may.
Âu Dương vỗ Di Tiểu Thiên bên cạnh, kêu lên:
- Tiểu Thiên!
Bây giờ Di Tiểu Thiên đã biến khác đi, toàn thân y đầy khí thế mạnh mẽ, tóc thật dài, ấn ksy ngọn lửa vàng che giấu bên trong. Lúc đầu thấy ấn ký hỏa diễm thì Âu Dương rất tò mò, nhưng hắn hỏi Di Tiểu Thiên lại nghe y nói mình cũng không biết. Sau này Âu Dương kêu Di Tiểu Thiên dùng tóc che giấu ấn ký lửa đi, để tránh cho ấn ký mang đến rắc rối gì.
Di Tiểu Thiên khó hiểu nhìn Âu Dương, hỏi:
- Có chuyện gì, đại ca?
Âu Dương mỉm cười nói:
- Ta muốn đi Bách Hoa cốc một chuyến, mấy ngày tiếp theo ngươi ở Mộng gia phải cẩn thận. Ta đã dặn Mộng Hi, cho nên bình thường chắc sẽ không có vấn đề gì.
Trải qua nhiều lần giao dịch, Mộng Hi thông minh như vậy đương nhiên đã điều tra được thân phận của Âu Dương, nhưng hắn cũng lười che giấu, vì hắn phát hiện nàng thật sự có lòng muốn hợp tác với hắn, ít nhất đến nay hắn không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì.
← Ch. 0644 | Ch. 0646 → |