← Ch.0678 | Ch.0680 → |
Nhưng để lại tiểu hỏa diễm có ý nghĩa gì? Hiện tại Âu Dương không khác gì phế thể có được Linh Hồn Liệt Diễm, muốn nói có gì khác thì có lẽ là Âu Dương còn tàn phế hơn cả phế thể.
- Cái gì cũng không có, chỉ để lại sinh mệnh cho ta, khiến ta cô độc sống đến già sao?
Âu Dương siết chặt nắm tay, nhìn đống lửa trước mắt. Bây giờ trong mắt Âu Dương không có giọt lệ, vì mắt đã sớm chảy khô, hơn nữa rơi lệ không giúp ích giải quyết được vấn đề cho hắn.
- Không lẽ vận mệnh của ta đến đây thật sự đã xong?
Âu Dương sờ mặt mình, râu ria mọc xồm xoàm, lúc này dù gặp người quen sợ là khó ai nhận ra hắn.
- Nếu đã khiến ta lưu lạc đến đây vậy tại sao không lấy luôn ký ức của ta? Ít nhất ta không cần thống khổ sống như bây giờ!
Âu Dương ôm đầu, bây giờ hắn thật sự muốn mất trí nhớ, ít nhất không cần suy nghĩ gì nhiều.
Nếu như mất ký ức, sống mơ màng có lẽ cũng là loại giải thoát, ít nhất tốt hơn là bây giờ hiểu hết tất cả nhưng không thể làm gì được.
- Đan dược này người bình thường ăn vào dù không thể tăng tu vi nhưng ít nhất khiến tuổi thọ kéo dài, tuy nhiên nó vô dụng với ta.
Âu Dương chua xót nhìn bình đan dược lão ăn mày quăng cho hắn.
Tuy đây là đan dược cấp thấp nhất trong Tiên Giới nhưng nếu đặt ở Chân Linh Giới thì tuyệt đối là kinh thế thần dược. Nhưng thần dược này có tác dụng gì? Đối với một người hoàn toàn tàn phế thì thần dược này gần như là uổng phí.
*Vèo!*
Một cơn gió lạnh kèm theo tuyết thổi qua cửa gỗ mục nát, lửa bị gió tuyết thổi suýt tắt. Âu Dương phất tây, một đốm lửa nhỏ từ tay hắn bắt hướng củi lửa sắp tắt, lại đốt nó cháy lên.
- Bây giờ chỉ còn lại Linh Hồn Liệt Diễm có cũng như không này.
Âu Dương nhìn bàn tay mình, ngọn lửa nho nhỏ nhưng nó có tác dụng gì? Chỉ dựa vào đốm lửa bay ra này sao?
- Sống như con chó, giống ăn mày đi trên đường hành khất sao?
Âu Dương không cúi người được, dù hắn lưu lạc đến mức này nhưng dù thế nào thì hắn từng là quân vương ngạo nghễ thiên hạ, là người dám hoa địa vi giới, dám độc chiến Chủ Dị tộc, Âu Dương!
Bạc Vân trấn chính là tên trấn nhỏ Âu Dương ở, chỗ này thuộc vùng tây bắc, bình thường hiếm có người xuất hiện nhưng cũng không tuyệt đối, bởi vì tạn cùng tây bắc trong toàn Tiên Giới có một đại hình tông phái, tên gọi Hàn Băng cung.
Bạc Vân trấn cách tổ địa Hàn Băng cung rất gần, nên mỗi mười năm đệ tử Hàn Băng cung sẽ đến Bạc Vân trấn nghỉ ngơi rồi tiếp tục đi tổ địa tiến hành tế tổ.
Trong cung điện to lớn như thủy tinh của Hàn Băng cung, Lý Uyển Như chậm rãi mở mắt ra. Một tỳ nữ từ bên ngoài đi tới, nhưng sắc mặt rất khó xem.
- Tiểu thư...
Tỳ nữ Thúy Lan nhìn Lý Uyển Như, nàng không biết có nên nói ra tin tức này cho Lý Uyển Như biết không.
- Sao vậy Thúy Lan? Hắn thắng rồi đúng không?
Ở trong lòng Lý Uyển Như, Âu Dương là chiến thần bất bại, vào giây phút Trung Châu gặp khó khăn nhất, chiến thần đạp bước tầng mây, một mũi tên tru sát thiên địa.
Trong lòng Lý Uyển Như Âu Dương không bao giờ thất bại, dù có khốn khổ bao nhiêu đối với hắn chẳng qua là rèn luyện mới, sau khi tôi luyện hắn sẽ càng chính chắn hơn.
- Tiểu thư...
Thúy Lan nhìn Lý Uyển Như bộ dạng thế này càng không dám nói ra tin tức.
Bỗng từ bên ngoài truyền đến giọng một bà lão:
- Thúy Lan ngươi đi xuống trước đi!
Sư phụ của Lý Uyển Như đẩy cửa bước vào trong.
Bà biết rõ hơn bất cứ ai tâm tư của đệ tử mình, bà cũng biết nàng chạy đến Tiên Giới tu luyện là vì cái gì. Hiện tại tin tức này truyền đến, Lưu Linh rất sợ Lý Uyển Như sẽ vì điều này là chết tâm.
Không thể vượt qua nhất chính là chết tâm. Dù là người hay tiên, một khi lòng đã chết thì mọi thứ trở thành mây khói tan biến trong trời đất.
- Sư phụ...
Lý Uyển Như thấy sư phụ xuất hiện, nàng biến sắc mặt. Không lẽ? Không lẽ chiến thần bại đã bại? Không! Sẽ không! Chiến thần làm sao có thể bại được!
- Uyển Như, có vài thứ nên đặt xuống thì phải buông, ngươi tu là Hàn Băng quyết, chú trọng chính là thanh tâm quả dục, đó là...
Lưu Linh muốn khuyên Lý Uyển Như nên từ bỏ nhưng bà quá xem thường địa vị của Âu Dương ở trong lòng nàng.
Lý Uyển Như ngây như phỗng, nhìn chằm chằm Lưu Linh, hỏi:
- Sư phụ, ta muốn biết sự thật!
Lưu Linh nói:
- Có lẽ không biết càng tốt.
Lưu Linh nói xong định xoay người rời đi, nhưng bà mới đi ra một bước thì Lý Uyển Như đã lóe người bắt chặt cánh tay bà, ánh mắt van xin nhìn bà.
Thấy ánh mắt của Lý Uyển Như, Lưu Linh bất đắc dĩ lắc đầu.
Lưu Linh nói:
- Vạn Yêu Chi Tổ, cắt đất vi giới, Âu Dương, ngươi rốt cuộc có ma lực gì mà chết rồi vẫn có thể khiến một cô gái vì ngươi như vậy...
Lưu Linh nói xong thì Lý Uyển Như đã buông tay, đôi mắt nàng trống rỗng.
- Không đâu! Hắn sẽ không chết! Hắn chắc chắn không chết, hắn là thần, hắn là thần nhìn xuống chúng sinh, tương lai hắn sẽ bước lên con đường chí cao vô thượng. Sư phụ! Hắn sẽ không chết! Trước kia cũng có lời đồn nói hắn đã chết nhưng hắn còn sống, lần này chắc chắn cũng sẽ như vậy!
Lý Uyển Như bắt lấy Lưu Linh như vớ được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
- Uyển Như...
Lưu Linh nhìn đồ đệ mình hoảng hốt, bà hiểu ở trong lòng đồ đệ thì Âu Dương chính là trời, bây giờ hắn chết như là trời sụp.
Lưu Linh rất muốn lừa Lý Uyển Như nói là Âu Dương có lẽ còn sống, nhưng thiên hạ đều biết cuộc chiến giữa hắn với Chủ Dị tộc. Ngay cả Chủ Dị tộc có chín cái bóng đều bị đánh vỡ, hai tay tàn phế, đầu cũng bị đâm xuyên, chiến tích như vậy đủ ngạo thị thiên địa.
Âu Dương chết là chính miệng Chủ Dị tộc nói ra, vương giả như vậy tất nhiên không nói chơi, lần này hắn thật sự đã chết.
Bị người lấy hồn phách, dù là hai hồn sáu vía nhưng con người chỉ có ba hồn bảy vía, bị lấy đi hai hồn sáu vía thì sao sống nổi?
- Không đâu... nhất định không phải...
Mắt Lý Uyển Như đong đầy lệ, nàng giống như người điên ngơ ngác đứng, miệng lầm bầm hai sẽ sẽ không...
- Ài...
Lưu Linh thở dài, xoay người rời khỏi đây. Thúy Lan đứng ở ngưỡng cửa.
Lưu Linh dặn dò Thúy Lan:
- Trông chừng tiểu thư, đừng để tiểu thư làm ra chuyện gì rắc rối. Sang năm sẽ tế tổ, khi đó sẽ lập tiểu thư làm thánh nữ chuẩn bị nhận y bát của ta, dù thế nào cũng không cho phép xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
- Tuân lệnh, tông chủ!
Thúy Lan cung kính hành lễ với Lưu Linh, sau đó nhìn theo bà rời đi.
Sau khi Lưu Linh rời đi, Thúy Lan nhìn Lý Uyển Như vẫn ngơ ngác đứng trong phòng, miệng lầm bầm chữ sẽ không.
Thúy Lan lắc đầu, nói:
- Thì ra trong thiên hạ bị thương người ta nhất không phải công pháp mà là tình.
Bạc Vân trấn, trong vùng đất băng giá, một người đàn ông trùm áo choàng cẩm mao thử ngồi trên đường cái, trước mặt hắn đặt một cái chén sứ bị mẻ, nhiều người đi lướt qua hắn, biểu tình khinh thương.
Đương nhiên cũng có người đáng thương người đàn ông, tùy tiện quăng vài viên đan dược không cần thiết rồi xoay người rời đi.
← Ch. 0678 | Ch. 0680 → |