← Ch.0755 | Ch.0757 → |
Nếu như ngày nào đó Thứ Kiêu Cung trái ý của hắn, như vậy bất luận người chiến hữu này đã từng lập ra bao nhiêu công lao Âu Dương cũng sẽ hủy diệt hắn!
Trong mắt Âu Dương, cung chính là cung. Thánh binh gì đó đều là phù vân. Nếu như cung trái với ý định của chủ nhân, như vậy sự tồn tại của nó đã không còn ý nghĩa nữa.
Đoàn người vừa nói chuyện, chốc lát đã xuyên qua sơn cốc. Sau sơn cốc chính là một vách tường đá do người xây dựng. Vách đá này được xây bằng vô số cự thạch màu đen. Vách đá sâu không thấy đáy. Đối diện với vách đá là khoảng cách đến ngàn mét. Ở giữa chỉ có một sợi dây xích liên kết!
- Chẳng lẽ muốn chúng ta leo qua xích sắt?
Mộc Tùng nhìn xích sắt phía đối diện một chút. Xích sắt lớn hơn một người. Nếu bò qua nó hẳn không có khó khăn quá lớn. Xích sắt to như thế, đừng nói là bò, cho dù chạy trên đó cũng không có áp lực!
- Nếu như Yêu tổ tốt bụng như vậy, lúc trước chúng ta đã không phải gian nan như vậy!
Cốc Thanh Vũ chỉ vào xích sắt nói:
- Các ngươi nhìn xích sắt đi!
- Xích sắt?
Âu Dương sửng sốt. Sau đó hắn quan sát xích sắt một chút. Vừa nhìn hắn liền hiểu rõ. Đây không phải là xích sắt thường! Đây là xích sắt do vô số xương người tạo thành. Đặc biệt là ở giữa, nơi lớn nhất, lại càng có nhiều xương nối thành!
- Ta ngất!Cái xích này cần bao nhiêu xương người chết vậy?
Mạnh Cường cũng đã nhìn ra. Tuy xích sắt này tản ra hào quang hắc sắc nhưng nó không phải là xích sắt thật. Nó căn bản là dùng xương cốt của người để nối thành!
- Đây không phải là xương người chết bình thường. Đây đều là xương của tiên đế!
Cốc Thanh Vũ mở miệng lần nữa. Lần này hắn vừa nói ra, cho dù là Âu Dương cũng phải trợn tròn hai mắt.
Xương của tiên đế? Dây xích này phải dài tới ngàn mét. Vậy cần phải có bao nhiêu Tiên đế? Dây xích rộng bằng một người, dài chừng ngàn mét. Vậy chỉ sợ ít nhất phải dùng xương của mấy ngàn Tiên đế mới có thể tạo thành! Nhiều tiên đế như vậy lại bị người ta rút gân rút cốt bỏ vào nơi này. Điều này có thể khiến không ta không cảm thấy ghê sợ hay sao?
- Các ngươi nhìn phía dưới!
Âu Dương chỉ xuống vực sâu không thấy đáy. Người khác không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy. Không ngờ dưới vực sâu không phải là đá tảng và nước chảy, mà chồng chất một đống thi thể. Những thi thể này có tất cả các loại trang phục. Âu Dương thậm chí còn nhìn thấy không ít thi thể mặc trang phục của Chiến tộc!
- Thật đáng sợ! Nơi này đã chết bao nhiêu người? Chắc phải mấy vạn cường giả!
Nhìn xuống núi thi thể do cường giả tạo thành phía dưới. Thi thể của những người này sau khi chết vẫn không có mục nát. Hơn nữa phục sức của bọn họ đều không bị mục nát, có thể nhận ra mỗi người bọn họ đều không phải là người bình thường!
- Nhìn bọn họ mềm oặt vứt chúng một chỗ như vậy, , sợ là đã bị rút xương rồi!
Âu Dương nhìn những thân thể phía dưới có phần mềm oặt, hắn đột nhiên có một suy nghĩ nói:
- Có thể dây xích xương này chính là xương của những người phía dưới nối lại. Sau khi bọn hắn chết bị rút lấy xương. Sau đó linh hồn của bọn họ bị phong ấn ở đây. Thân thể bị ném xuống vách núi bên dưới. Cơ hội bước vào hành lang luân hồi đã bị tước đoạt. Yêu tổ này quá độc ác!
- Lấy tảng đá ném xuống là biết ngay thôi!
Mộc Tùng luôn khá vọng động. Hắn tìm xung quanh một hồi lâu, sau khi nâng tảng đá lên xác định không xuất hiện giòi bọ, hắn bê tảng đá lớn ném xuống núi thi thể bên dưới.
Sau khi tảng đá nện xuống núi thi thể phía dưới không ngờ núi thể thể phía dưới không hề bị tổn hại. Tuy nhiên từ độ đàn hồi của tảng đá có thể nhìn ra, những thi thể này hẳn đã bị rút hết xương...
- Xem ra chúng ta suy đoán chính xác!
Cốc Thanh Vũ gật đầu. Suy đoán của Âu Dương là chính xác. Thi thể phía dưới đúng là đã bị rút hết xương. Sau đó xương của bọn họ nối lại thành dây xích nối hai đầu vực sâu...
Chợt một tiếng gầm lớn giống như yêu ma kêu gào từ bên dưới vách núi truyền đến. Mọi người tập trung ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Một cảnh tượng khiến bọn họ suốt đời khó quên xuất hiện ở trước mắt của bọn họ...
Một tiếng gầm rú giống như từ địa ngục truyền đến. Mọi người tập trung ánh mắt nhìn về phía dưới vách núi. Chỉ thấy giờ phút này những quái vật bị rút hết xương không ngờ bắt đầy chuyển động.
Nhìn cảnh tượng vi phạm lẽ thường như vậy, mọi người đều giật mình.
Phải biết rằng tại Tiên giới không phải không có phương thức khống chế thi thể. Nhưng thi thể nơi này đã chết bao nhiêu năm? Cho dù Yêu tổ có thủ đoạn thông thiên, hắn không thể sau khi chínhmình đã chết ngàn vạn năm, còn có thể khống chế những thi thể này!
- Mẹ kiếp, nhiều thi thể Tiên đế như vậy thì chơi như thế nào?
Xem những thi thể phía dưới, đông như kiến bắt đầu leo dọc theo vách đá lên phía trên. Mộc Tùng có chút hối hận khi mình đã ném tảng đá kia.
- Ngươi còn nói nữa. Nếu không phải ngươi ném loạn tảng đá kia, chúng nó làm sao tỉnh lại được!
Yên Hồng có người hung cực nào mà chưa từng thấy. Nhưng lần này đối phương không phải là người. Đó là những thi thể sống lại. Hơn nữa những thi thể này đều bị rút xương, càng có vẻ cổ quái hơn.
- Ta... ta làm sao biết được sẽ có kết quả như vậy...
Mộc Tùng cũng cực kỳ ảo não.
- Không trách hắn được. Tảng đá kia là chết, sao có thể dẫn động đám quái vật này được. Chúng ta là người sống ở chỗ này. Chúng nó cảm ứng được khí tức của chúng ta, nên chúng mới có thể phát sinh biến hoá như vậy.
Cốc Thanh Vũ giúp Mộc Tùng giải vây một chút. Thật ra thật sự không thể trách Cốc Thanh Vũ được.
Vào lúc này Mê Đồ Hòa Thượng cũng mặc kệ rốt cuộc ai đúng ai sai. Hắn nhìn Cốc Thanh Vũ nói:
- Vậy làm sao phá giải được?
Rất rõ ràng những quái vật này đều có thân thể tiên đế giống như bọn họ. Mặc dù bọn họ mất xương nhưng tuyệt đối vẫn là tiên đế chân chân chính chính. Trong bọn họ, mặc dù Âu Dương cực kỳ hung tàn, nhưng khi đánh nhau nhất định là song quyền khó địch nổi bốn tay, cuối cùng chắc hẳn sẽ bị thi thể đã chết kia bao vây giết chết.
- Leo qua dây xương kia. Đây là đường sống duy nhất!
Cốc Thanh Vũ thoáng nhìn về phía dây xương trước mắt. Đây chắc chắn là đường sống duy nhất. Tuy nhiên nhìn dây xương kia giống như có âm phong không ngừng lay động, hắn cũng lau mồ hôi.
- Ngươi xác định?
Âu Dương nhìn Cốc Thanh Vũ nói. Có thể leo qua dây xương này sao? Âu Dương cũng không biết. Dù sao đi nữa, cho dù cho hắn có một trăm vạn cái lý do hắn cũng không muốn đi trên dây xương tà môn này.
Âu Dương nói xong trực tiếp nhảy lên Thứ Kiêu Cung của mình. Không ngờ Thứ Kiêu Cung cứ như vậy kéo Âu Dương bay sang bờ bên kia.
- Ta ngất! Cái này cũng được sao?
Nhìn động tác của Âu Dương như thế, tất cả mọi người giật mình kêu lên. Âu Dương duỗi một tay ra, quay về phía đám người phía dưới nói:
- Nắm tay lối lại với nhau. Ta kéo các ngươi bay qua!
Vào lúc này, dám ở chỗ này nói tới bay, sợ là cũng chỉ có một mình Âu Dương. Mà lúc này, bay qua tuyệt đối còn an toan hơn là leo qua dây xích do xương của bao nhiêu Tiên đế ghép thành.
← Ch. 0755 | Ch. 0757 → |