← Ch.0799 | Ch.0801 → |
- Hắn đã có niềm vui mới. Nữ tử kia có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, luôn miệng gọi hắn là phu quân. Lẽ nào tỷ cũng không để ý?
Trầm Điễn nói.
- Quan tâm. Ta sao có thể không để ý được. Ta không thể nào chia sẻ hắn với một nữ nhân khác. Ta tin tưởng hắn cũng tuyệt đối không phải là một nam nhân có thể tiếp thu nhiều nữ nhân. Nếu là như thế, có thể năm đó hắn đã không phải chết!
Mặt Lý Uyển Như mỉm cười. Tuy rằng Trầm Điễn nói tới chuyện khiến nàng có chút thương tâm, nhưng Lý Uyển Như tin chắc Âu Dương tuyệt đối không phải là một người tùy tiện.
Nếu như lúc trước Âu Dương chịu trở về Chúng Thần Điện, chịu tìm tới chỗ Vệ Thi lấy lại Thứ Kiêu Cung, như vậy hắn dựa vào thánh binh lực của Thứ Kiêu Cung tái tạo lại hồn lục phách tuyệt đối không có vấn đề.
Lúc đó hắn chắc chắn sẽ không chết. Nhưng Âu Dương không làm như vậy. Cho đến chết hắn vẫn không trở về Chúng Thần Điện, cũng không có cách nào đối mặt với Vệ Thi. Chỉ riêng điểm này đã nói lên Âu Dương tuyệt đối không phải là người như thế.
- Tỷ cho là ta đang lừa tỷ sao?
Trầm Điễn có chút sụp đổ.
- Không! Ngươi đương nhiên sẽ không gạt ta. Tuy nhiên ta vẫn tin tưởng hắn!
Lý Uyển Như có chút mù quáng. Tuy nhiên mù quáng của nàng xuất phát từ lòng tin đối với Âu Dương. Trên thực tế lòng tin của nàng cũng đúng.
Đừng xem Sở Yên Nhiên luôn miệng gọi Âu Dương là phu quân, nhưng hai người chắc chắn đến đánh rắm cũng không có. Người ta tình nguyện gọi ngươi là tổng quản không được sao?
- Được! Có một ngày tỷ sẽ phải hối hận!
Trầm Điễn không tiếp tục nói nữa. Hắn tức giận đứng dậy đi ra khỏi căn nhà nhỏ chỉ để lại một mình Lý Uyển Như ở đó.
- Ngươi sẽ không hiểu. Trong bốn mươi năm kia, trong mắt các ngươi tuy rằng ngắn ngủi, nhưng trong bốn mươi năm kia trước mặt ta Âu Dương đã thể hiện tất cả, sự nhu nhược của hắn, sự bất lực của hắn, sự bi thương của hắn, thậm chí cả lai lịch của hắn!
Tuy rằng cho tới lúc chết, hắn vẫn không cho ta một lời hứa hẹn, không gọi ta một tiếng thê tử, nhưng ta biết, trong tim của hắn có ta...
Trong lòng Lý Uyển Như hiểu rất rõ. Lúc trước Âu Dương trước sau không chịu cho nàng danh phận cũng bởi vì điều này. Bọn họ cùng sống bốn mươi năm, Âu Dương lại làm hòa thượng bốn mươi năm.
Điều này không phải bởi vì Âu Dương không làm được. Đối mặt với một đại mỹ nhân như vậy, không phải ai cũng có thể nhịn được.
Âu Dương không làm như vậy chính là muốn Lý Uyển Như sống. Hắn không muốn để Lý Uyển Như chết theo mình....
Ba trăm dặm về phía đông Lạc Mai Trấn, trong một sa châu, một căn nhà nhỏ được xây bên cạnh một suối nước nóng tự nhiên. Lúc này nửa thân thểcủa Âu Dương ngồi trong suối nước nóng hưởng thụ hơi ấm của suối nước nóng thẩm thấu.
Phía sau Âu Dương, Sở Yên Nhiên một thân lụa mỏng, thân thể uyển chuyển, vài chỗ còn lúc ẩn lúc hiện. Mà lúc này đây Sở Yên Nhiên lại không thèm quan tâm. Đối mặt với mỹ nhân như vậy vẻ mặt Âu Dương lại không có một chút biến hóa nào. Thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Sở Yên Nhiên một cái cũng không có.
Sở Yên Nhiên tức giận ngồi ở chỗ đó. Nàng thực sự không hiểu. Chẳng lẽ mình đối với Âu Dương không có một chút lực hấp dẫn nào sao? Hoặc là nói hắn trúng tình cổ là giả?
Bình thường, một nam tử khi đã trúng phải tình cổ, sẽ không tự chủ được muốn phát sinh quan hệ với nữ tử đã hạ tình cổ. Cho dù nữ tử kia xấu xí như quỷ, nhưng trong mắt của nam tử kia vẫn cực kỳ mỹ lệ.
Mình nghiêng nước nghiêng thành như vậy, nhưng Âu Dương lại không hề nhúc nhích chút. Điều này thật quá khoa trương!
Âu Dương cũng không phải thật sự không hề bị lay động. Chẳng qua định lực của Âu Dương vượt xa người bình thường. Hắn biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm.
Sở Yên Nhiên là đủ mỹ lệ. Nhưng nếu quả thật để xảy ra chuyện gì với Sở Yên Nhiên, vậy vấn đề sẽ trở nên khó khăn. Đến lúc đó hắn muốn kết thúc cũng khó.
- Phu quân cảm thấy phải bao lâu nữa chiến tộc mới có thể xuất hiện?
Tuy rằng Sở Yên Nhiên tức giận, nhưng nàng cũng biết, vào lúc này chuyện nam nữ không phải là chuyện chính. Chiến tộc xuất hiện mới là chính sự.
Dù sao đối với nàng mà nói, chiến tộc xuất hiện chẳng khác nào cô cô có thể trở về với Yêu tổ. Đây là tâm nguyện một đời của cô cô, Sở Yên Nhiên muốn giúp nàng hoàn thành.
- Không biết!
Âu Dương hơi nhắm mắt lại, thản nhiên nói không biết.
- Không... Không biết?
Sở Yên Nhiên bối rối. Người muốn tới nơi này chính là Âu Dương. Lúc trước Âu Dương đã nói hắn có cảm giác. Tại sao hiện tại đổi thành không biết?
Âu Dương lộ ra dáng vẻ ta nhìn thấu thiên cơ nói:
- Nên đến đương nhiên phải đến. Không nên đến, cho dù nàng sốt ruột thế nào cũng vô ích. So với suy nghĩ những điều đó không bằng suy nghĩ cho mình một chút!
Trong lòng Âu Dương luôn suy nghĩ về chuyện của mình.
Chuyện này rất đơn giản. Chính là Trịnh Tú Nhi! Rốt cuộc Trịnh Tú Nhi có phải là Vu tổ hay không? Điều này rất quan trọng. Thù hận giữa mình và Trịnh Tú Nhi đã quá lâu rồi, cũng nên giải quyết. Tuy nhiên trước tiên Âu Dương nhất định phải cân nhắc một điểm chính là vì sao cùng tu luyện phương pháp thánh chiến, mình lại kém hơn Chiến Vương nhiều như vậy?
Không sai, Chiến Vương là lão quái vật. Thời gian quả thật đủ dài. Nhưng những thứ này với nấu thuốc không giống nhau, không phải nói thời gian dài là tốt.
- Chung quy ta vẫn cảm giác mình thiếu hụt cái gì đó. Nhưng ta lại không rõ rốt cuộc thiếu cái gì. Có lẽ vấn đề chính là thiếu hụt cái gì đó có quan hệ với ta!
Từ sâu trong lòng, Âu Dương có cảm giác như vậy. Thứ mình làm mất chính là một thứ rất quan trọng. Có lẽ thứ này không phải là trí nhớ của mình. Trước đây Âu Dương cũng tin vào lời nói của thầy thuốc linh hồn kia. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn cảm thấy không đúng.
Trí nhớ của mình không phải là bị vứt bỏ, mà dùng một loại phương thức mà mình không hiểu được phong ấn trong đầu của chính mình. Bởi vì mình thỉnh thoảng sẽ nhớ tới những thứ này.
Cho nên như thế mình không hẳn là tổn thương linh hồn. Nhưng mình không tổn thương linh hồn, vậy mình đã ném mất thứ gì?
Âu Dương trầm tư suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nghĩ ra được mình đã để mất thứ gì.
- Quên đi. Đi được tới đâu hay tới đó. So với hiện tại đau đầu suy nghĩ, không bằng đi hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm thấy này!
Âu Dương khẽ nhắm hai mắt lại không muốn suy nghĩ nữa. Mà lúc này một đôi bàn tay nhỏ nhắn như chạm vào vai Âu Dương bắt đầu nhẹ nhàng lau chùi thân thể Âu Dương.
Trên mặt Âu Dương khẽ mỉm cười. Sở Yên Nhiên chắc chắn một nữ tử thiện giải nhân ý. Nếu như không phải mình bị phong ấn ký ức, nhắc nhở trong vận mạng của mình đã có người quan trọng nhất, có lẽ Âu Dương đã sớm đẩy ngã Sở Yên Nhiên!
Thời gian trôi qua từng ngày. Gần đây có thể nói Tiên giới thực sự không yên ổn. Trước hết bạo phát một trận đại chiến giữa Nhân tộc với Vu tộc. Nguyên nhân chính là có cường giả nhân loại đi nhầm vào lãnh địa của Vu tộc, kết quả bị hạ một loại vu thuật quỷ dị.
← Ch. 0799 | Ch. 0801 → |