← Ch.1021 | Ch.1023 → |
Tay Lý Thu Linh vung chiến chuy quay về phía không trung đánh về phía con cú huyết sắc đang bay tới! Nhưng khi búa lớn đánh vào móng vuốt của con cú huyết sắc, không ngờ chiến chuy trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt đến mức biến hình. Hai trảo của con cú huyết sắc đột nhiên nắm lấy chiến chuy. Không ngờ thần binh này lại dễ dàng bị biến thành một đống sắt vụn như vậy!
- Ta tới giúp ngươi!
Một người nhìn trẻ tuổi trong tay cầm một cái quạt giấy đang đứng bên cạnh Trịnh Tú Nhi nói. Nhìn bề ngoài hắn chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi rất ít ra mặt nói chuyện. Lúc chiếc quạt giấy này đươc mở ra, một con sông lớn từ trong quạt giấy chồm ra!
Trong nháy mắt, từng ngọn núi, dòng sông, sơn hà xã tắc vẽ trên cây quạt bất ngờ sống lại, biến thành sơn hà thật sự đón đánh con cú huyết sắc!
- Suy nghĩ thật kỳ lạ!
Âu Dương khinh thường nhìn sơn hà đón gió mà lên. Trong mũi tên này gồm hai phần lực lượng của mình cùng lực lượng có linh tính của Thứ Kiêu Cung. Với lực lượng như thế này cho dù là Âm Dương Đồ của Minh Hậu cũng không nhất định có thể tiếp được huống gì là sơn hà kia!
Núi lở thành đá vụn. Sông băng thành giọt nước mưa. Trong lúc nhất thời bên trên tất cả quỷ đảo bị đá lớn bằng gian nhà cùng với vô số giọt mưa từ trên không trung trút xuống, dường như muốn phá hủy toàn bộ nơi này.
- Chuông vàng!
Một trong năm đại cường giả Thiên Đình cầm chuông vàng đồng tử trong tay phóng lên trời. Chuông vàng trong tay hắn không ngừng bị hắn rung lên. Không gian bị chuông vàng đánh nát, rất nhanh đã tạo thành một hố đen ngay không gian trước mặt con cú huyết sắc. Đồng tử này rất thông minh, muốn mở ra một thời không khác khiến con cú huyết sắc tiến vào bên trong, như vậy chỉ một thoáng đã giải quyết được tất cả phiền phức.
Nếu như đây chỉ là một mũi tên bình thường của Âu Dương đương nhiên sẽ dễ dàng giải quyết như vậy. Nhưng đây là con cú huyết sắc thông linh. Con cú huyết sắc trực tiếp dùng một móng vuốt kéo hư không khép lại với nhau, sau đó giống như phát điên, vỗ cánh một cái khiến chuông vàng và đồng tử đều bay mất không tìm thấy...
Vừa tiếp xúc, sơn hà xã tắc của Phiến công tử bị hủy. Chuông vàng đồng tử bị đập bay. Chiến chùy của Lý Thu Linh bị hủy. Trong mấy chục giây ngắn ngủi không ngờ trong bốn đại cường giả Thiên Đình đối phó với Âu Dương chỉ có Trịnh Tú Nhi tạm thời vẫn lông tóc không tổn hại! Lần này Trịnh Tú Trinh trực tiếp choáng váng!
Đó còn là người sao? Âu Dương vẫn là người sao? Tại sao mỗi lần mình cảm thấy có cơ hội giết chết hắn đều phát hiện hắn mang tới cho mình chính là kỳ tích mà không phải là xui xẻ vậy?
- Trịnh Tú Nhi! Chết đi!
Âu Dương nói, con cú huyết sắc lao thẳng tới chỗ Trịnh Tú Nhi! Trịnh Tú Nhi nhìn thấy con cú huyết sắc từ trên trời xông tới, nói thật nàng quá hoảng sợ! Những người khác với Âu Dương không hề có thù hận trực tiếp. Nói trắng ra những người khác với Âu Dương hoàn toàn thuộc về đều vì chủ của mình mà tranh hùng thiên hạ, không thể nói là người tốt hay là người xấu.
Nhưng thù hận giữa mình với Âu Dương đã sớm đến mức độ khó giải. Vào lúc này Âu Dương muốn đối phó với mình tuyệt đối là hạ sát thủ!
- Có thần châu của Vu tổ ở bên cạnh ta, ngày hôm nay ngươi không thể giết chết ta được!
Trịnh Tú Nhi nói. Cả người nàng lập tức trốn vào trong dạ minh châu đang cầm trong tay. Sau đó dạ minh châu biến thành một đạo lưu quang trực tiếp phá nát hư không biến mất không thấy bóng dáng!
Nàng chạy trốn... Chỉ mới như vậy đã bị doạ chạy rồi sao? Đây thực sự là kết quả không ai có thể ngờ tới được. Đồng tử vừa bị quạt bay chuông vàng đi tới nơi này vừa đúng lúc bắt gặp Trịnh Tú Nhi chạy trốn.
Tuy rằng trong lòng hắn đầy khinh bỉ, nhưng hắn đồng thời cũng hiểu rõ, nếu như đổi lại là mình, trong tình huống biết rõ chắc chắn phải chết, tuyệt đối sẽ không xông lên nhất định phải chạy trốn!
Chỉ trong chốc lát, bốn người chỉ còn lại ba người. Ba người này trên căn bản đều có tổn thất rất lớn. Trong lúc nhất thời làm sao chiến đấu tiến được nữa?
- Lão đầu, ngươi không ổn sao?
Bên kia Ngụy Bỉnh Dập không phải là đối thủ của Khâu Vân Bình. Tuy rằng dựa vào một quyết tâm trước sau vẫn đánh với Khâu Vân Bình, nhưng chỉ trong chốc lát chân thân Ma Vương của Ngụy Bỉnh Dập đã bị đánh nát vài cái. Tuy rằng nhìn qua Ngụy Bỉnh Dập không bị thương, trên thực tế mỗi một chân thân Ma Vương đều là một phần linh hồn của Ngụy Bỉnh Dập. Chỉ một lát như vậy Ngụy Bỉnh Dập chí ít đã tổn thất ba phần mười lực chiến đấu!
- Lão Ngụy, ngươi đừng cố quá, để cho ta tới giết lão chó này!
Âu Dương ở trên không trung lại kéo cung. Lại là một con cự cú huyết sắc đón gió giương cánh. Đôi cánh vừa vung lên, con cú huyết sắc vừa nãy còn chưa biến mất đã bay tới hợp lại, cùng xông về phía Khâu Vân Bình!
Khâu Vân Bình rất đàn ông! Không sai. Khâu Vân Bình rất đàn ông trực tiếp dùng phất trần xé nát hư không. Hắn không ngu ngốc giống như đồng tử chuông vàng muốn đưa con cú huyết sắc này vào trong hư không. Hắn trực tiếp đưa chính mình vào trong...
Thời gian chưa tới năm phút, năm người đã chạy mất hai người. Ba người còn lại mặt mày đỏ au!
- Ha ha ha ha! Âu Dương ta đã muốn đi thiên hạ còn ai có thể ngăn cản được! Nghe kỹ cho ta! Bắt đầu từ hôm nay Tiên giới sẽ tiến vào một trận đại tẩy rửa. Tất cả những người nào thuộc về Thiên Đình đều phải chết! Năm nay trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tiên giới chính là thời gian ta tàn sát hết trăm ức Nhân tộc của Thiên Đình!
Âu Dương chắp hai tay sau lưng đạp không rời đi. Giờ phút này hắn giống như một thần linh, đưa ra một lời quyết định sinh tử của trăm ức Nhân tộc. Hắn cứ đạp không như vậy rời đi, không ngờ không một người nào dám tiến lên trước để ngăn cản hắn. Thậm chí không một người nào dám mở miệng phản bác cho dù một chữ...
Ngụy Bỉnh Dập đã đứng ở bên cạnh Âu Dương. Hai người đạp lên sóng biển từng bước tiến về phía xa! Trận này mấy vạn người vây giết không ngờ cũng không thể giữ được Âu Dương ở lại.
Thật ra trong thời gian này Âu Dương cũng rất có trình độ, giả vờ hết mấy phần! Tuy nhiên điều này cũng không thể trách Âu Dương được. Nếu như hắn có một phần do dự, vậy ngày hôm nay hắn tuyệt đối không thể ra khỏi hải ngoại!
- Không phải ngươi dùng bí pháp nào đó đấy chứ?
Ngụy Bỉnh Dập biết Âu Dương đang bị thương. Nhưng vừa nãy Âu Dương biểu hiện một hồi còn mạnh hơn cả thời điểm so đấu với Minh Hậu. Ngụy Bỉnh Dập nghi ngờ Âu Dương đã dùng bí pháp hại người nào đó.
- Đừng nhiều lời! Ta không chống đỡ được bao lâu. Một lát nữa khi lực lượng tan đi, lực chiến đấu của ta chỉ còn lại nửa thành. Chúng ta không thể trốn. Một khi trốn, nhất định sẽ bị bọn họ nhìn ra hư thực. Tiếp theo chúng ta cứ như vậy từng bước từ từ trở lại!
Âu Dương biết, vào lúc này hắn đã dùng khí thế hoàn toàn đè chết Thiên Đình. Nhưng hắn tự biết về hư thực của hắn. Vào lúc này cho dù trong lòng đối phương nghi ngờ, nhưng phần lớn chính là sợ hãi. Chỉ cần Âu Dương không lộ ra sơ hở, tuyệt đối không có người nào dám xông tới!
← Ch. 1021 | Ch. 1023 → |