← Ch.1059 | Ch.1061 → |
Âu Dương vươn tay khẽ vuốt mặt Trịnh Tú Nhi, mặc dù đã không có thân thể chân chính, nhưng Âu Dương vẫn đưa tay khẽ chạm vào bên mặt Trịnh Tú Nhi.
- Giúp ta chuyển lời cho Khâu Vân Bình! Đừng để đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập...
Lúc này nửa người dưới của Trịnh Tú Nhi đã triệt để đốt cháy, chỉ còn lại nửa người trên phiêu đãng trong hỏa diễm.
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi thanh khiết như thánh nữ trong liệt diễm, trong lòng hắn cũng mang theo vài phần chua xót. Một nữ tử tuyệt thế như vậy, cuối cùng mình lại không thể không giết chết nàng! Có thể trong mắt rất nhiều người, Âu Dương hoàn toàn có thể buông tha Trịnh Tú Nhi, thế nhưng Âu Dương không dám đánh cược. Ai biết hôm nay Âu Dương buông tha Trịnh Tú Nhi, sau này Trịnh Tú Nhi có tiếp tục đối địch với Âu Dương hay không, cái chết đối với Trịnh Tú Nhi mà nói có lẽ là kết cục tốt nhất, như vậy Âu Dương cũng giải trừ được một cái cọc tâm sự, còn nếu Trịnh Tú Nhi thực sự có thể từ bỏ, nàng cũng minh bạch đây là kết cục tốt nhất...
- Nếu có kiếp sau cũng đừng kêu ta làm công chúa gì nữa, để ta sinh ra trong một sơn thôn nhỏ, để ta vui vẻ đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, để ta có thể làm một hiền thê, hưởng thụ hạnh phúc thuộc về ta, để ta có thể hưởng thụ sự che chở của người yêu ta. Yêu tổ gì đó, chí cường gì đó đối với ta mà nói không quan trọng bằng một câu nói yêu thương của phu quân......
Linh hồn của Trịnh Tú Nhi đã chảy nước mắt.
Cùng thời khắc đó, lôi điện trên bầu trời vụt sáng, lôi điện bi ca thuộc về Trịnh Tú Nhi cũng tấu lên!
- Trời ạ! Cường giả mất đi, lôi điện bi ca! Ta lại có thể tận mắt nhìn thấy cường giả có thể tấu lên lôi điện bi ca mất đi!
Người qua đường vẫn chưa rời đi, từ xa hắn đã nhìn thấy tất cả, hôm nay đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải một ngày bình thường, đầu tiên là đụng phải Âu Dương, bị Âu Dương lôi kéo, sau đó nhìn thấy trận chiến của tam đại cường giả, sau đó lại thấy cường giả Tổ cấp mất đi, trên thiên không xướng lên lôi điện bi ca!
- Tú Nhi, ngươi nhất định sẽ tìm được một người rất yêu thương ngươi, ngươi nhất định có thể có một gia đình khiến người khác ước ao, nhất định là như vậy!
Âu Dương không biết tại sao mình lại chảy nước mắt cho địch nhân cả đời đối đầu với mình, kỳ thực lúc này Âu Dương cảm thấy Trịnh Tú Nhi thực sự rất đáng thương.
Một nữ tử, một công chúa, quốc gia của nàng bị mình tiêu diệt, sau đó bắt đầu lưu lạc, chạy trốn khắp nơi, cuối cùng từng bước trèo lên vị trí chí cao, nhưng suốt đời lại không thắng được mình một lần, nếu như nói trên thế gian này ai là người đáng thương nhất, đó nhất định là Trịnh Tú Nhi.
- Để ta nhìn thấy nụ cười của ngươi, ngươi không nên mang theo cừu hận rời đi, ngươi không nên mang theo nước mắt rời đi, ngươi nên mang theo nụ cười, ngươi là tinh linh vui vẻ, cuối cùng để ta nhìn thấy nụ cười của ngươi, sau đó ngươi hãy rời đi, được không?
Âu Dương nhìn Trịnh Tú Nhi chỉ còn lại một cái đầu, hắn cố gắng để mình mang theo nụ cười tiễn đưa hành trình cuối cùng của địch nhân cả đời này.
Lúc này trên mặt Trịnh Tú Nhi xuất hiện nụ cười xán lạn như ánh nắng mặt trời, trong nháy mắt nụ cười này xuất hiện, mây đen bao phủ bầu trời phảng phất như bị lực lượng tuyệt cường nào đó xé rách, một đạo nhật quang từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng nụ cười trên miệng Trịnh Tú Nhi.
Vào thời khắc cuối cùng này nàng đã từ bỏ tất cả, vào thời khắc cuối cùng này nàng đã cảm động trời xanh, nàng không phải mang theo cừu hận rời đi, nàng đã mang theo hi vọng đối với tương lai và nụ cười có thể xua tan tất cả mây mù rời đi.
Ngụy Bỉnh Dập đứng từ xa nhìn tất cả cảnh tượng này, kỳ thực tất cả những gì Âu Dương đã làm, trong mắt người bình thường là không thể lý giải, dù sao Trịnh Tú Nhi là địch nhân của hắn, đối nghịch với hắn ở khắp nơi, làm sao hắn có thể rơi lệ vì một địch nhân như vậy.
Nhưng Ngụy Bỉnh Dập thì hiểu, đây là một loại luyến tiếc chua xót, Âu Dương có mộng tưởng, mộng tưởng này cổ vũ Âu Dương từng bước tiến lên đỉnh phong, còn Trịnh Tú Nhi cũng có mộng tượng, chỉ có điều cừu hận khiến mộng tưởng của Trịnh Tú Nhi mất đi màu sắc, khiến nàng từng bước đi sai đường, khiến nàng không có cơ hội quay đầu lại.
Hỏa diễm vẫn thiêu đốt bên người Âu Dương, linh hồn Trịnh Tú Nhi đã tiêu tán, nàng đã biến thành hư vô, dương quang trên bầu trời chiếu xạ Âu Dương ở bên trong, xung quanh toàn là khói mù. Lúc này Âu Dương giống như sắp sửa mọc cánh phi tiên như trước kia, chỉ là lúc đó trong lòng Âu Dương rất vui sướng, còn lúc này hắn lại có chút uể oải.
Nghi Quân đã chết, trước khi chết hắn hỏi mình, sau này mọi người còn có thể cùng nhau nâng cốc ngôn hoan hay không? Trịnh Tú Nhi đã chết, trước khi nàng chết đã hỏi Âu Dương, kiếp sau nàng có thể có được hạnh phúc hay không? Âu Dương đều trả lời bọn họ có thể, nhưng bản thân Âu Dương cũng không biết, bởi vì hắn còn chưa đụng vào luân hồi, hắn không biết người bị linh hồn hỏa diễm của mình thiêu chết, cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư vô, còn có thể một lần nữa tiến vào luân hồi chuyển thế sống lại hay không.
- Thế nào? Hoài nghi con đường của mình sao? Hay mệt mỏi rồi?
Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh Âu Dương, hắn nhận ra, cái chết của Trịnh Tú Nhi khiến Âu Dương rất xúc động. Khi Trịnh Tú Nhi còn sống muốn giết chết Âu Dương, Âu Dương cũng muốn giết chết Trịnh Tú Nhi, nhưng đến thời khắc cuối cùng, hai người bọn họ lại phát hiện, hận ý kỳ thực chỉ là vứt bỏ mục đích.
- Ta không thể mệt mỏi, chiến đấu của ta còn chưa kết thúc, nhưng ta biết, ta cách mục tiêu cuối cùng không còn xa!
Âu Dương bình thản mỉm cười.
- Ngươi!
Âu Dương chỉ tay vào người qua đường ở phía xa, sau đó người qua đường trực tiếp từ phía xa bay đến bên người Âu Dương!
- Tiễn... Thần Tiễn đại nhân!
Người qua đường vô cùng kích động, hắn chỉ là một phàm nhân, nhưng lại có thể nhiều lần đối thoại với Thần Tiễn ở cự ly gần như vậy, làm sao hắn có thể không kích động cho được!
- Nhắn lại lời nói của Tú Nhi trước khi rời đi cho Khâu Vân Bình!
Âu Dương biết, lời nói của Trịnh Tú Nhi có lẽ có rất nhiều người nghe được, người qua đường ở cự ly gần như vậy, không có lý do gì không nghe được!
- Câu nói nào?
Người qua đường có chút phát mộng.
- Đừng chờ đến lúc sắp chết mới hiểu được ý nghĩa của sinh tồn không phải cừu hận và đối lập!
Âu Dương lặp lại câu nói của Trịnh Tú Nhi, sau đó kéo thân thể Ngụy Bỉnh Dập biến mất trong Hạo Thiên thành!
Sau khi hai người rời khỏi, Hạo Thiên thành trực tiếp trở nên hỗn loạn, vô số người đồng loạt kêu lên, chiến đấu Tổ cấp, hơn nữa còn có cường giả Tổ cấp bỏ mạng trước mặt bọn họ, chuyện như vậy sợ rằng chỉ có thể trong truyền thuyết.
Không sai, rất nhiều người đều chỉ nghe đồn ai đã chết, ai đã dẫn động lôi điện bi ca, chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cường giả Tổ cấp ngã xuống trước mặt mình, hôm nay bọn họ may mắn nhìn thấy, đương nhiên tất cả đều vô cùng kích động.
← Ch. 1059 | Ch. 1061 → |