← Ch.1123 | Ch.1125 → |
Duy độc có Thanh nhi, tư chất của Thanh nhi không xem là tốt, nhưng nàng lại sở hữu một đôi mắt giống như Âu Dương, đây chính là thứ chú định thành tựu tiễn thuật tương lai của nàng sẽ không hề thấp.
- Ta có phải nên để Thanh nhi phát triển phái hèn mọn tới cực điểm không?
Âu Dương tự hỏi trong lòng, suy nghĩ bắn trộm người từ xa của mình thật sự là rất hèn mọn, nhưng Âu Dương cũng không cho rằng mình là kẻ hèn mọn nhất, hắn biết có một loại năng lực còn hèn mọn hơn khai cung bắn tên từ xa của mình, về phần loại năng lực đó là cái gì, Âu Dương vẫn chưa chuẩn bị nói ra.
Một tiểu mỹ nữ thanh thuần đáng yêu, trong tay cầm một cây chiến cung, trốn trong cây ngô nào đó, lén lút bắn người.... Âu Dương mới nghĩ đã cảm thấy kích động, trước kia mình lựa chọn yêu hóa chiến cung, bên ngoài nói là mình thích, nhưng sợ là cũng có loại thành phần này bên trong, phát huy đến mức tận cùng, đây là truy cầu của Âu Dương trước kia.
Bất luận là trên chiến trường hay ở trong đoàn đội bất bại của Vạn Tiên Sơn đều như vậy, cho tới bây giờ Âu Dương cũng không chính diện chiến đấu với người ta, trốn ở phía xa thình lình phóng ám tiễn, đây chính là đạo của Âu Dương... Đương nhiên, cho dù hiện tại có người biết trình độ vô sỉ của Âu Dương trước kia cũng không biết nói gì, dù sao hiện tại hắn là Thần Tiễn. Được làm vua thua làm giặc, những lời này không phải nói giỡn, chỉ cần tương lai ngươi thành công, trước đó ngươi đã từng làm gì cũng không có người để ý.
- Còn luyện tên! Hiện tại tiễn thuật của ta sợ rằng ngoại trừ sư phụ đã vô địch thiên hạ!
Dáng vẻ của Thanh nhi rất ngưu bức, Âu Dương rất thưởng thức dáng vẻ này của nàng. Thứ Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này, thân là một nhân vật thình lình phóng ám tiễn, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải tin tưởng vững chắc mũi tên của mình khẳng định có thể giết người. Đây là một loại tâm tính, cũng là then chốt trong môn tiễn thuật của Âu Dương.
Khi đối chọi với người khác, nếu như ngay cả lòng tin tất thắng ngươi cũng không có, vậy thì cũng không cần đánh. Âu Dương không thích tự đại, đó là vì khi quang minh chính đại tử chiến với người khác, hậu quả của tự đại chính là đường chết. Nhưng thủ đoạn lén lút phóng ám tiễn mang tính nghệ thuật này cần chính là cảm giác này.
- Cảm giác của ngươi rất khá, nhưng tiễn thuật của ngươi vẫn còn rất kém, muốn học công phu của ta, trước tiên ngươi phải luyện được dự phán thuật đã!
Âu Dương nói xong nhìn thoáng qua Bạch Hủ Minh nói:
- Sư phụ, tiểu nha đầu này sợ rằng còn cần người dạy dỗ!
- Ha ha, tiểu nha đầu này cũng rất không bình thường, còn tuổi nhỏ như vậy cũng đã sở hữu tiễn thuật không thua của ngươi trước kia, hơn nữa nàng so với ngươi năm đó, ha ha, ...
Mặc dù Bạch Hủ rất mịt mờ, nhưng Âu Dương còn có chút xấu hổ. Đồ đệ của mình chỉ có chút tự đại, còn mình năm đó thì sao? Năm đó mình chính là một người chuyên gây rắc rối, chuyện gì mình không dám làm? Vừa đến Vạn Tiên Sơn đã dám làm thịt cháu trai của Tuần Sát sử Vạn Tiên Sơn, loại chuyện này phỏng chừng đệ tử khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mình lại dám làm, hơn nữa ghê tởm chính là mỗi một lần đều là sư phụ đi chùi đít cho mình!
- Nhớ năm đó Âu Dương ngươi...
Bạch Hủ Minh còn muốn mở miệng kể lại câu chuyện của Âu Dương, nhưng Lăng Túc và Lý Vĩ ở bên cạnh lại bật cười, Vệ Thi càng vô cùng có hứng thú đi tới bên cạnh Bạch Hủ Minh như muốn chọc chết gia hỏa kia, không cho hắn cơ hội đứng lên..
- Thanh nhi rất tự đại, nhưng nói về liều lĩnh sợ rằng vẫn là Âu Dương lợi hại.
Vệ Thi cười khẽ nhìn Âu Dương, những lời này của nàng khiến Âu Dương không biết nên trả lời như thế nào. Muốn nói mình hồi sự Vệ Thi khẳng định cũng là biết đến.
Trước kia tiến vào thiên ngoại thiên đụng phải Vệ Thi, nhưng mình lại giống như một Ma Vương một đường sát tới, hơn nữa khi tu vi không bằng Vệ Thi cũng dám ôm Vệ Thi ở dưới đất hút mấy năm.
Chỉ riêng điểm này Âu Dương cảm thấy nếu không cưới Vệ Thi sẽ vô cùng có lỗi với nàng.
- Chuyện này chúng ta có thể trở về phòng nói chuyện khi không có ai không...
Trên mặt Âu Dương đều là hắc tuyến, khi hắn nói ra những lời này, Vệ Thi trực tiếp hừ Âu Dương một cái, cũng không để ý tới người kia kia. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đã nghĩ cách chiếm tiện nghi, Vệ Thi hoài nghi có phải là từ lần đầu tiên nhìn thấy mình hắn đã như vậy không! Đừng thấy Âu Dương bình thường trước mặt người khác rất đàng hoàng, sau lưng hắn như thế nào Vệ Thi là người biết rõ hơn ai hết, Âu Dương ở sau căn bản là một tên lưu manh...
- Bản lĩnh khác của Âu Dương chúng ta không nói, nếu nói về chữ cuồng, trong số chúng ta ở đây không ai có thể so sánh!
Ngụy Bỉnh Dập cũng cười, những cái khác hắn thật sự không biết, nếu nói về cuồng ngạo hắn nhớ lần đầu tiên gia hỏa đó chạy đến thế giới của mình, không nói nhiều trực tiếp tìm một khu đất nói thuộc vè hắn. Kết quả lần đó Âu Dương giả bộ ngưu bức thất bại, bị người ta trực tiếp tước thành tên ăn mày ném vào trong tiên giới sầu não mà chết.
- Ngươi bớt nói một chút đi, ngươi còn thiếu ta một cái mạng đấy!
Âu Dương trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập.
Mỗi lần nhớ đến Âu Dương đều cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất, trước kia mình thực sự là sống không bằng cẩu, mỗi ngày phải sống như một tên ăn mày xó chợ.
- Không chỉ có hắn thiếu ngươi một cái mạng, ta cũng thiếu ngươi!
Bạch Tinh cũng theo đó phụ họa.
Nhưng hắn cũng không nói láo, hắn xác thực cũng thiếu Âu Dương một cái mạng, hơn nữa không chỉ có như vậy, cá nhân Bạch Tinh thiếu Âu Dương một cái mạng, còn toàn bộ yêu tộc thiếu Âu Dương một lời hứa hẹn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Âu Dương cũng không quá để ý đến hứa hẹn này nữa. Mọi người đã cùng ngồi trên một con thuyền, có thể nói là có họa cùng chia, có lợi cùng hưởng.
- Người này không chỉ cuồng, hơn nữa đặc biệt không nói nghĩa khí!
Bỗng nhiên, một thanh âm đặc biệt không hài hòa thu hút ánh mắt của tất cả mọi người vang lên. Người này chính là Tiểu Nhạc, chỉ thấy lúc này Tiểu Nhạc ngồi một bên, cũng không quan tâm mọi người dùng nhãn thần gì nhìn hắn, tự nói:
- Nhớ lại lúc đó ở Chân Linh Giới, khi chúng ta cùng ở Bách Tôn Đảo, sau khi gia hỏa này gặp rắc rối liền quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến sống chết của mọi người, Mục Uyển, ngươi nói có phải không!
Tiểu Nhạc vừa nói vừa không quên lôi kéo Mục Uyển, nhắc tới màn này Mục Uyển cũng là một nhân chứng.
Vợ chồng vẫn là vợ chồng, khi tổn hại người khác hai người lại cùng đứng trên một mặt trận, Mục Uyển cũng theo sát gật đầu nói:
- Không sai, lúc đó chọc Đạm Thai gia, các ngươi không biết hắn chạy nhanh thế nào đó, lúc đó tu vi của Bạch trưởng lão nổi tiếng toàn bộ Chân Linh Giới.
Nhưng bản lĩnh ẩn thân của sư phụ ngươi quả thực không gì sánh kịp, ngàn vạn cường giả ở trên biển tìm tòi thời gian dài như vậy cũng không tìm được cái bóng của sư phụ ngươi!
- Lúc đó thật ra ta không đi đâu hết, ta chính là ẩn mình dưới đáy biển...
Lúc này sắc mặt Âu Dương đã khó coi. Chuyện này là thé nào, nói thế nào lại thành đại hội lên án công khai mình, lẽ nào những người này muốn nói hết chuyện xấu của mình ra sao.
← Ch. 1123 | Ch. 1125 → |