Truyện ngôn tình hay

Truyện:Yêu Cung - Chương 1128

Yêu Cung
Trọn bộ 1219 chương
Chương 1128: Tử chiến đến cùng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1219)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bạch Tinh mỉm cười, nhìn qua hắn không khác gì một thư sinh, nhưng vóc người của hắn vẫn rất bưu hãn, hơn nữa hắn dùng phương thức mỉm cười nói ra những lời này, hiển nhiên có lực uy hiếp hơn là tàn bạo đi hù dọa người.

- Hừ!

Tên mập mạp cũng biết hiện tại mình cũng sắp rơi vào tình trạng chuột chạy qua đường, cho nên hắn cũng lười nói thêm gì nữa, mà trực tiếp khinh thường liếc nhìn người khác nói:

- Các ngươi kêu cái gì, ta nói cho các ngươi biết, tên Thần Tiễn đó tốt nhất đừng đến, nếu như hắn đến, tuyệt đối có đến mà không có về!

Khi hắn vừa nói ra những lời này, trong tửu điếm trực tiếp vang lên một tràng cười. Lúc này, ngay cả ông trời cũng bang trợ Thần Tiễn, Thần Tiễn hầu như đã là khí thế bao trùm. Rất nhiều người thậm chí hoài nghi, nếu như lúc này Thần Tiễn xuất hiện trước cửa thiên đình, hét lớn một tiếng cũng có thể khiến thiên đình phân băng tan rã.

Nhưng hiện giờ tiểu tử này lại nói với bọn họ, cái gì là Thần Tiễn tốt nhất đừng đến, bằng không có đến chứ không có về, điều này sao có thể không khiến mọi người bật cười.

- Tiểu tử, ngươi uống rượu nhiều hay là đầu kẹp vào cửa rồi!

Lời nói của Ngụy Bỉnh Dập cũng chính là lời rất nhiều người muốn nói. Sau khi Ngụy Bỉnh Dập nói ra những lời này, khắp nơi trong tửu điếm đều vang lên những câu như loại đầu óc ngấm nước, đầu kẹp vào cửa... Những lời này đương nhiên khiến sắc mặt của tên mập mạp trở nên rất khó coi.

- Các ngươi kêu cái gì! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi thực sự cho rằng Thần Tiễn sẽ thắng sao? Vậy ta nói thật, hiện tại chỉ cần Thần Tiễn dám tiến vào thiên đình, nếu như hắn có thể còn sống đi ra, lão tử sẽ tự sát!

Tên mập mạp vỗ bàn, trên mặt hắn lộ vẻ không phục, những chuyện này đều là hắn nghe được từ ca ca của hắn, vốn không thể nói, chỉ có điều hắn vốn là kẻ không có đầu óc, lại uống rượu, đặc biệt lại bị mọi người vũ nhục một trận, như vậy kêu hắn làm sao có thể nín nhịn, cho nên trực tiếp rống lên.

- Các ngươi biết cái rắm gì! Trong mắt các ngươi chỉ có Thần Tiễn, ta nói cho các ngươi biết, Thiên Vương đã sống lại! Trước mặt Thiên Vương, Thần Tiễn chính là cái rắm! Các ngươi tin hay không, cho dù hiện tại Thần Tiễn đã tới cửa thiên đình, nếu như nghe được Thiên Vương sống lại, hắn sẽ sợ đến mức chạy trốn vào tiểu thế giới!

Tên mập mạp đưa mắt đảo khắp toàn trường, trong nháy mắt toàn bộ tửu điếm đều rơi vào trạng thái im lặng.

Còn tên mập mạp rất có một loại cảm giác hãnh diện, lúc này hắn lại nghĩ chính khí thế của hắn đã ngăn chặn toàn trường.

Đứa trẻ đáng thương hoàn toàn không biết, không phải khí thế của hắn ngăn chặn toàn trường, mà là hai chữ Thiên Vương đã khiến toàn trường phát mộng.

Đúng vậy, lâu lắm rồi. Mọi người hầu như đã quên cái tên này. Cái tên này còn truyền kỳ hơn Âu Dương. Ngay từ ban đầu hắn chính là người điều khiển bàn cờ, ngay từ ban đầu hắn đã không ngờ dựa theo suy nghĩ của mình từng bước tạo dựng lên ván cờ đáng sợ nhất.

Nếu như nói Thiên Vương thực sự đã sống lại, như vậy mọi người hoàn toàn không nghi ngờ tên mập mạp đang nói giỡn. Lúc này đừng nói là những người bình thường, cho dù là Âu Dương, sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, như vậy không hề nghi ngờ, hành động trảm thủ lần này không cần tiếp tục. Bởi vì Âu Dương biết chắc chắn, với tâm tư kín đáo của Thiên Vương sẽ không đoán được bọn họ đã xuất hiện ở đây.

- Nếu như Thiên Vương thật sự sống lại, có lẽ chúng ta đã bị bao vây rồi!

Âu Dương thầm nghĩ, nhưng hắn cũng không dám phóng xuất nhận biết của mình, bởi vì hắn minh bạch, nếu như lúc này mình phóng xuất nhận biết, một khi va chạm vào nhận biết của Thiên Vương, hắn sẽ lập tức bị Thiên Vương thực thi một kích sấm sét.

- Một đám mắt cẩu không có tầm nhìn, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi cứ cuồng đi! Các ngươi cũng không còn cuồng ngạo được mấy ngày đâu. Các ngươi thực sự cho rằng Thần Tiễn sẽ nắm chắc thắng lợi sao? Ta nói cho các ngươi, Thiên Vương mới là thần linh chân chính, hắn là chí cao vô thượng, hắn chính là đạo giữa thiên địa! Hắn đã lấy thân hóa đạo!

Tên mập mạp còn đang kêu gào, thế nhưng lúc này mọi người lại biểu hiện ra vẻ dối trá. Bọn họ cũng không dám nói những lời khinh thường như trước. Dù sao không ai muốn chết, cũng không ai muốn đắc tội với tên cáo mượn oai hùm này.

- Ba tiểu tử bên kia, cảm tạ bầu rượu này của các ngươi, nói cho các ngươi biết, bầu rượu này nói không chừng sẽ cứu mạng các ngươi! Sau này bị người của thiên đình bắt được, cứ báo tên Lục Nhân Đinh của ta ra....

- Đa tạ!

Bạch Tinh gật đầu, sau đó liền xoay người lại tiếp tục ăn uống.

- Làm sao đây?

Ngụy Bỉnh Dập truyền âm cho Âu Dương và Bạch Tinh hỏi ý kiến.

- Nếu như Thiên Vương thực sự đã sống lại, như vậy chúng ta đến đó hoàn toàn là chịu chết. Có lẽ chỉ có chủ nhân của tử kim hồ lô mới có thể cứu vớt thế giới này!

Bạch Tinh lại một lần nữa nhắc tới chủ nhân của tử kim hồ lô.

- Hắn sẽ không cứu vớt thế giới này, nếu như hắn nguyện ý, trước kia hắn đã có thể dùng một kích giết chết Thiên Vương, nhưng hắn không làm như vậy, chứng tỏ hắn sẽ không can thiệp vào chuyện này. Ta có một loại cảm giác, có lẽ người đó mới là chí cao vô thượng chân chính!

Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên cũng biết chủ nhân của tử kim hồ lô trong miệng Bạch Tinh rốt cuộc là ai.

- Tử kim hồ lô!

Nghe thấy bốn chữ này, Âu Dương phảng phất lại nhớ đến chuyện mình ném hồ lô ra khỏi loạn thạch cốc ở Viên gia thôn.

Bóng người sâu sắc khó lường đó nói với mình cái gì là nhân quả, là tuần hoàn, sau đó cảm tạ mình để hắn có thể tiếp tục sống sót trong thế giới tàn khốc này.

Người khác không biết chủ nhân của tử kim hồ lô rốt cuộc là ai, nhưng Âu Dương lại biết, siêu cấp cường giả đến từ thế giới khác, sự cường đại của hắn đã vượt quá tưởng tượng của mình, nhưng Âu Dương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kêu hắn giúp đỡ mình.

Cho dù có nhân quả gì đó, hắn cũng đã hoàn lại, hiện tại nghĩ đến những chuyện này, chi bằng nghĩ cho mình.

- Lẽ nào chúng ta bị cái tên Thiên Vương này hù dọa lùi bước?

Âu Dương nhìn hai người đã mất đi lòng tin nghiêm trọng hỏi. Hắn biết rõ hơn bất cứ ai khác, nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, như vậy bất luận bọn họ trốn như thế nào cũng không thoát.

Trừ phi Âu Dương hủy bỏ tu vi và tất cả ký ức của mình, để mình chân chính biến thành một người bình thường, thông qua luân hồi sau đó vĩnh viễn mất đi, bằng không, hắn vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi âm ảnh của Thiên Vương.

Nghe thấy những lời này của Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh đều ngây ngẩn cả người. Không sai, trong nháy mắt vừa rồi bọn họ xác thực bị cái tên Thiên Vương hù dọa. Lúc này cho dù bị ngàn vạn cường giả vây quanh, bọn họ cũng dám đánh một trận, nhưng duy độc đối mặt với Thiên Vương bọn họ lại mất đi dũng khí. Dù sao Thiên Vương quá mức thần bí, thậm chí cho tới hôm nay bọn họ cũng không có người nào chân chính nhìn thấy Thiên Vương xuất thủ, Thiên Vương giống như là một người chơi cờ, còn bọn họ đều là quân cờ trong tay Thiên Vương.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1219)