← Ch.1144 | Ch.1146 → |
Mặc dù hắn thất bại, nhưng đồng dạng sức chiến đấu còn lại của Kim Chung Đồng Tử cũng chỉ còn tam thành, Kim Chung Đồng Tử còn lại tam thành, cộng thêm Khâu Vân Bình bị Âu Dương đánh lên, tuyệt đối là tử lộ. Về phần Ngụy Bỉnh Dập, tạm thời Ngụy Bỉnh Dập vẫn có thể chống đỡ, chỉ cần Âu Dương có thể đánh chết bất cứ người nào trong số hai người kia, như vậy đại cục đã định.
- Âu Dương!
Nhìn thấy Âu Dương đột nhiên xuất hiện ở ngoại vực, Khâu Vân Bình hiển nhiên lại càng hoảng sợ, Âu Dương căn bản không cho Khâu Vân Bình cơ hội suy nghĩ, trong tay hắn đã cầm lấy Thứ Kiêu Cung, sau đó dây cung chậm rãi kéo ra, Âu Dương mỉm cười nhìn về phía Kim Chung Đồng Tử ở xa.
Lúc này Kim Chung Đồng Tử cảm thấy mình phảng phất như bị ác ma bắt được, hắn điên cuồng muốn đào tẩu, thế nhưng hắn chỉ kịp xoay người, một mũi tên từ xa đã mang theo một loạt hư ảnh xuất hiện phía sau Kim Chung Đồng Tử, trực tiếp xuyên thấu thân thể của hắn dừng lại trong hư không!
Mất đi linh hồn hỏa diễm, Thứ Kiêu Cung của Âu Dương cũng không còn khí phách không gì sánh được, lúc này Thứ Kiêu Cung giống như Thứ Kiêu Cung năm đó khi Âu Dương vừa mới yêu hóa, không có huyết quang phóng ra, cũng không cách nào bắn ra mũi tên quang huy huyết sắc, nhưng cái này cũng không phải nói Thứ Kiêu Cung bị hư. Linh hồn hỏa diễm đối với mũi tên của Âu Dương chỉ mang tác dụng phụ trợ, trên thực tế tác dụng lớn nhất chân chính vẫn là lực lượng chấn động của bản thân mũi tên của Âu Dương. Với lực lượng hiện tại của Âu Dương mà nói, mặc dù không thể một tiễn xuyên thấu thân thể, đồng thời để linh hồn hỏa diễm trên mũi tên triệt để thiêu chết người như trước kia, nhưng chỉ dựa vào lực lượng chấn động tuyệt đối cũng khiến người bình thường không chịu nổi.
Kim Chung Đồng Tử chính là ví dụ tốt nhất, một tiễn này xuyên thấu qua thân thể Kim Chung Đồng Tử, đồng thời sóng động điên cuồng rung động, trực tiếp chấn thân thể tổ cấp cường giả của Kim Chung Đồng Tử thành nát bấy, lúc này khối linh hồn của Kim Chung Đồng Tử cũng giống như Bạch Tinh từ trong thân thể bay ra.
Nhìn thấy màn này, Âu Dương thở dài một hơi thầm nghĩ:
- Nếu như linh hồn hỏa diễm còn trên người lão tử, mũi tên này tuyệt đối bắn ngươi đến mức mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi! Còn chơi trò linh hồn phi thông với ta!
Không sai, trước đây Âu Dương động thủ, chỉ cần trúng tên căn bản không tồn tại khả năng linh hồn đào tẩu, đó đều là tác dụng của linh hồn hỏa diễm, nhưng hiện tại đã không còn linh hồn hỏa diễm, Âu Dương chỉ có thể dùng mũi tên thức hai triệt để đánh nát linh hồn của người khác.
Linh hồn của Kim Chung Đồng Tử phi độn ra, thế nhưng trong nháy mắt linh hồn của hắn bay ra, lại có một mũi tên mang theo tàn ảnh xuyên qua linh hồn của hắn, mũi tên này mang theo lực lượng vô cùng chấn động. Linh hồn của Kim Chung Đồng Tử tiếp xúc với mũi tên bắt đầu bị nghiền nát, khi mũi tên hoàn toàn đi xuyên qua, linh hồn của Kim Chung Đồng Tử dĩ nhiên biến mất trong ngoại vực...
Thật là đáng sợ! Bạch Tinh trốn trên người Âu Dương nhìn thấy màn này, hắn biết lần này Kim Chung Đồng Tử tuyệt đối là chết hoàn toàn, linh hồn đã bị chấn thành tro tàn, nếu hắn còn sống thì mới là kỳ lạ!
- Linh hồn hỏa diễm của ngươi đâu!
Bạch Tinh vẫn ở trên người Âu Dương, không dám ló đầu ra, dù sao lúc này Khâu Vân Bình vẫn đang sung sức, nếu ló đầu ra, mình rất dễ bị Khâu Vân Bình bắt được tiêu diệt.
- Không có!
Âu Dương cũng không nói thêm cái gì, thân thể giống như một đạo thiểm điện bay về phía bên trái ngàn dặm. Ngay khi thân thể Âu Dương vừa bay đi, hư không hắn vừa ở bỗng nhiên bạo toái, từng đóa hoa sen từ trong hư không bay ra. Những hoa sen này cấp tốc xoay tròn, sở hữu lực cắt cực kỳ cường đại, nơi nào nó đi qua, cho dù là hư không ngoại vực đều bị cắt thành từng mảnh.
Số lượng hoa sen này rất nhiều, ngàn vạn đóa hoa như có sinh mệnh, hợp thành một đội hoa sen cảm tử phần phật bay về phía Âu Dương.
Lần này Âu Dương cũng là có chút đau đầu, hoa sen này có lẽ chính là bí kỹ của Khâu Vân Bình, nhưng bất cứ đóa hoa nào cũng không dễ phá, nếu như mình bị hoa sen đụng tới, cho dù là thân thể vô cùng cường đại nhất định cũng sẽ rơi vào hạ tràng tan thành khói bụi, mình cũng không muốn linh hồn phi độn giống như Bạch Tinh.
- Xem ta!
Bỗng nhiên, Bạch Tinh từ trên người Âu Dương bay ra, nhưng khi Bạch Tinh bay ra, hắn đã không còn là hình người, mà biến thành một con quái thú có cái miệng cực lớn. Trên đầu con quái thú này có hai cái sừng, cái miệng cực kỳ lớn, tám chân, mũi dài, thật sự có chút tương tự như loài thú ăn kiến.
Con quái thú này chính là một loại quái thú do linh hồn của Bạch Tinh huyễn hóa ra, người này chính là đại yêu của yêu tộc đã bị diệt sạch, cũng chỉ có yêu tổ Bạch Tinh mới có thể mô phỏng ra loại yêu thú này trong thời gian ngắn như vậy!
Yêu thú này tên là Khiếu Thiên Hống! Lực chiến đấu lớn nhất của nó không phải là tám cái chân cường đại mà là cái miệng của nó. Cái miệng của nó không giống với yêu thú bình thường, yêu thú bình thường đều có một đặc điểm, đó chính là có hàm răng, còn Khiếu Thiên Hống lại không có hàm răng.
Khi Khiếu Thiên Hống xuất hiện, sắc mặt Khâu Vân Bình liền kinh hãi, hắn phảng phất như nhìn thấy cái gì đáng sợ. Thân thể vừa chuyển trực tiếp xé rách cánh cửa của một thế giới nào đó, chui vào bên trong.
- Trốn đi đâu!
Những lời này hiện tại đổi thành lời nói của Bạch Tinh! Khi Bạch Tinh hô lên những lời này, Khiếu Thiên Hống mà hắn huyễn hóa ra bỗng nhiên ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, âm ba cuốn động như dời non lấp biển trong hư không vô tận của ngoại vực, khiến thế giới bắt đầu vặn vẹn, đập tất cả hoa sen đang bay về bên này thành tro tàn.
- Rống!
Tiếng hô cực lớn hợp thành một cây trường thương, trường thương trực tiếp đánh vào thời không Khâu Vân Bình vừa tiến vào, đánh nát thế giới đó, mạnh mẽ đánh bay Khâu Vân Bình từ trong hư không ra ngoài...
Quá bá đạo, công kích âm ba của Khiếu Thiên Hống quá bá đạo, Âu Dương tự nhận mình cũng có thể sử xuất âm ba công kích, nhưng một kích chấn vỡ thời không ngoại vực, trực tiếp nổ nát một thế giới, đánh cho một tổ cấp cường choáng váng đầu óc là chuyện tuyệt đối hắn không làm được.
Sau khi Bạch Tinh rống xong lại rơi bịch xuống như một trái cà, sau đó lại chạy lên người Âu Dương ẩn náu. Nhìn ra âm ba của Khiếu Thiên Hống rất biến thái, nhưng còn chưa biến thái đến mức có thể tung ra các loại.
Thứ quỷ dị này chỉ lực một kích. Nhưng Âu Dương cũng không cho rằng một kích này còn kém. Thử nghĩ nếu như vào thời kì thượng cổ xa xôi, tổ chức ngàn vạn Khiếu Thiên Hống xếp thành từng tiểu phương trận bắt đầu các loại gầm rú, sợ rằng lực sát thương còn lớn hơn rất nhiều so với thần khúc trên inte.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ của Âu Dương, tiếng kêu của Khiếu Thiên Hống chính là thiên phú thần thông của bọn chúng, bình thường không phải thời khắc nguy cấp đến tính mạng, tuyệt đối không tùy tiện sử dụng.
← Ch. 1144 | Ch. 1146 → |